Anger is like a storm rising up from the bottom of your consciousness. When you feel it coming, turn your focus to your breath.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tiếc thương đứa con 3 tháng tuổi của chúng ta
ừ cái buổi chiều em lắc đầu đạp đổ dự định kết hôn của chúng ta, em xách túi chia tay anh cùng đứa con đang thành hình, anh đã cắt đứt mọi mối liên quan trong cuộc sống. Anh bỏ việc, không tiếp xúc với gia đình và bạn bè, khép kín suy nghĩ để sống như con thú ngồi ôm vết thương trong hang. (Van Linh)
From: Van Linh
Sent: Monday, May 21, 2007 2:27 PM
To: Tamsu@VnExpress.net
Subject: Thu gui nguoi yeu cu
Hà Nội, 20/05/2007
Em!
Chiều nay có mưa rơi. Anh lại chợt nhớ đến bài hát “Họa mi hót trong mưa ngày xưa” em vẫn thường hay nghe. Không còn cùng nhau nghe những bài hát ưa thích, nên tiếng hát vẫn còn, nhưng tiếng hót của chim họa mi về những khát khao mơ ước thì đã tắt. Hai tháng mười ngày là bao lâu? Là bảy mươi ngày chúng ta đã chia tay nhau rồi đấy! Ngày của những người yêu nhau thì ngắn, nhưng ngày của những người xa nhau thì dài.
Từ cái buổi chiều em lắc đầu đạp đổ những dự định kết hôn của chúng ta, em xách túi dập cổng chia tay anh cùng đứa con đang thành hình trong cơ thể. Anh đã cắt đứt với mọi mối liên quan trong cuộc sống, bỏ việc, không tiếp xúc với gia đình và bạn bè, khép kín suy nghĩ để sống như con thú ngồi ôm vết thương trong hang. Mất tất cả, và niềm tin vào cuộc sống thực sự bị tổn thương. Mỗi lần ra phố nhìn dáng xe 82 lại thảng thốt giật mình.
Từ đáy lòng mình, anh biết anh vẫn còn rất yêu em. Nhưng quy luật trong cuộc yêu giữa những người không biết kìm nén cái tôi của mình là như thế. Sau tất cả những gì đã xảy ra, chúng ta không thể làm gì khác để có thể níu kéo nhau được nữa rồi. Đứa con, sự đổ vỡ, những câu nói xúc phạm về nhau, niềm tin vào tình yêu, những vết cào hằn trên mặt anh, những vết cắn ngập dấu răng em vẫn đôi lúc nhói đau trên tay… Chấp nhận cuộc chơi và chấp nhận trả giá. Chúng ta dám mang cuộc đời chúng ta ra để đùa dại khờ như thế sao?
Có những lúc ngồi một mình, anh chợt ngỡ ngàng về sức chịu đựng của bản thân khi thấy mình lại có thể vượt qua sự mất mát này. Anh không tin em lại có thể vứt bỏ tất cả để ra đi khi đang bụng mang dạ chửa, khi kế hoạch kết hôn đã được chúng mình tính toán chặt chẽ đến thế…! Những lúc nóng giận cũng có thể anh có những lời không chủ đích, nhưng là phụ nữ, em không bỏ quá cho anh những lời vô hại để bảo vệ những điều quan trọng hơn hay sao?
Rất nhiều lần tay ngập ngừng định bấm số điện thoại của em, rất nhiều lần những dòng tin nhắn được viết đi rồi xóa lại, và những kỷ niệm cứ chập chờn theo cả vào trong giấc ngủ, vào khoảnh khắc đầu ngày mỗi sáng thức giấc.. nhưng anh đã không liên lạc với em. Khi người đàn bà đã không còn quan tâm đến cả mầm sống trong chính cơ thể mình, thì người đàn bà đó cũng không đáng để níu giữ nữa rồi. Lý trí đã chiến thắng con tim trong anh.
Biết bao buổi sáng và buổi chiều anh ngồi suy ngẫm với cốc cà phê trong những quán mình vẫn thường qua, biết bao lần anh lang thang trên con đường đến nhà em… và ngồi chỉ để ngồi, đi chỉ để đi cho chóng quên ngày đã qua em ạ, đâu có mục đích gì khác. Thời gian là phương thuốc hàn gắn mọi vết đau, dù ta phải vật vã trong những tháng ngày ta chờ vết thương lành miệng.
Làm công việc cũ làm gì nữa khi có tháng cơ quan trừ lương anh một triệu rưởi tiền điện thoại riêng số thuê bao em dùng. Yêu làm gì khi ngày bên nhau là những chuỗi thời gian chúng ta dằn vặt nhau về quá khứ đã qua của em, vì sự ghen tuông của anh, về mỗi lỗi lầm người này mắc phải mà người kia không cố thứ tha đi… Chúng ta đã yêu nhau mà không có quá khứ, không có hiện tại, không có tương lai...
Chiều nay và bao buổi chiều khác đã qua đều thế. Anh lại ngồi một mình, miên man suy nghĩ về những gì đã qua. Vẫn có những âm thanh của đời thực hiện tại ngoài ngõ nhỏ lọt vào căn phòng nơi chúng ta đã có nhiều kỷ niệm, mà không hiểu sao anh vẫn còn ngồi đây và đau vì ngày đã qua đến thế? Vẫn còn những vật dụng ngày xưa em vẫn thường dùng, ngỡ rằng chỉ một lát nữa thôi lại thấy dáng em loay hoay mở cổng, dắt xe vào sân như ngày xưa em thường đến thăm anh sau giờ tan làm.
Rất có thể đến một ngày nào đó, chúng ta lại tình cờ gặp nhau trên phố. Nhưng còn con chúng mình đâu hả em? "Không có dòng sông mặt biển nào ngăn cách” như trong bài hát Nỗi nhớ của Phú Quang, nhưng chúng ta vẫn không đến được với nhau, dù anh và em ở gần nhau lắm! Hai mươi phút đi xe máy giờ tan tầm, mười lăm phút hết quãng đường ngày xưa mỗi tối anh vẫn đến đón em.
Yêu nhau là cùng nhau nhìn về một hướng, anh đã nhìn về phía con đường của riêng anh độc đoán như một gã trưởng giả thời phong kiến, em đã nhìn về phía con đường em đã từng sai lầm, giản đơn như câu chuyện em kể ngày xưa em chia tay người yêu cũ sau một lần anh ấy nói vu vơ về chuyện không hợp tuổi. Chỉ tội đứa con mới ba tháng tuổi, cả bố và mẹ nó đã không cùng nhìn về hướng nó, phải không em? Con còn bé thế, chắc oán hận lắm vì bố mẹ chưa giá thú của nó đã không dắt con đi trên con đường bao đứa trẻ khác có quyền được làm người.
Thôi thì có duyên gặp nhau nhưng không có số. Anh đã hiểu câu nói “Người ta có thể nói yêu một người trong vòng một giây, nhưng có thể phải mất một đời để quên người ấy”. Như “Khúc mùa thu” của Hồng Thanh Quang viết: “Tôi đã đến cùng em và tôi biết/Em chỉ là như mọi người thôi/Nhưng chưa hết cuộc yêu tôi đã hiểu/Em ám ảnh tôi suốt một kiếp người”. Đứa con sẽ còn nhiều lần trở về ám ảnh anh trong cuộc sống này với tiếng gào thét đòi được chào đời. Và em, em sẽ là bài học đắt giá nhất mà anh luôn ghi nhớ.
Có thể em sẽ mãi mãi không biết những dòng suy nghĩ này của người yêu em một thời. Anh cũng không hiểu tại sao anh lại viết! Nhưng khi đã có thể ngồi trước bàn phím và trải lòng mình cho những con chữ gánh giúp một phần những tâm sự, anh biết anh sẽ nhẹ nhàng hơn. Biết đâu có ai đó đọc được câu chuyện này của mình, có thể bạn trẻ đồng lứa đó cũng sẽ tránh được một bài học như anh, em, và con đã từng cay đắng đến thế…
Hơn hai tháng trời kể từ buổi chiều mình chia tay, 10h đêm tan học, trên đường về nhà anh mới lại ghé qua hiệu sách trên đường Nguyễn Chí Thanh như thói quen ngày còn yêu em. Run run viết những dòng đề tặng cho chính mình trên bìa cuốn sách vừa mua: “Tình yêu đã qua. Đã được tất cả. Đã mất tất cả. Nhưng xin lỗi em, anh vẫn phải sống và mong mình cố quên nhau đi!”.
Anh!
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)