Love is the only way to grasp another human being in the innermost core of his personality.

Viktor E. Frankl

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tiệc báo hỉ vừa kết thúc, chồng bỏ đi đánh bạc
gay đêm tiệc báo hỉ kết thúc, mặc trời mưa gió, anh bỏ mặc em ở phòng trọ một mình rồi đi đánh bài thâu đêm. Em năn nỉ hết nước mắt anh cũng không về.
Em năm nay 25 tuổi, sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo, học xong phổ thông tiếp tục vào Sài Gòn học đại học rồi ra trường đi làm. Khi chuẩn bị tốt nghiệp đại học, em gặp anh - chồng bây giờ. Anh hơn em 6 tuổi, cùng quê với em, vẻ ngoài bình thường, công việc thu nhập thấp, nhưng gặp nhau em thấy anh tốt tính, niềm nở, anh rất quan tâm và chiều chuộng em. Rồi em cũng xiêu lòng yêu anh, một năm sau chúng em tổ chức đám cưới. Trong thời gian yêu nhau em có biết anh nhậu nhẹt, ham chơi, nhưng anh nói là do công việc (anh là nhân viên kinh doanh) nên em cũng không để ý lắm, rồi anh còn cá độ nợ nần đến nỗi cắm cả chiếc xe máy của bố mẹ mua cho, không có tiền chuộc xe nên anh đã mất phương tiện đi lại duy nhất ấy.
Em đã khuyên nhủ anh rất nhiều nhưng anh nói là thanh niên, còn ham chơi, mai kia mình cưới nhau rồi anh sẽ khác. Em cũng tin như vậy, đôi lúc anh tỏ tính gia trưởng nhưng không hiểu tại sao em lại không nhận ra điều ấy. Vì không có xe đi làm nên em cho anh mượn xe của mình, với điều kiện hàng ngày anh phải đưa đón em. Em cũng cho anh mượn cả laptop để anh làm việc. Lúc đó em không nghĩ gì xa xôi cả, chỉ muốn tạo điều kiện để anh làm việc tốt hơn thôi. Anh thì khác, mỗi lần đến đón em, khi tới giờ về mà chưa thấy em ra khỏi công ty anh cằn nhằn, khó chịu.
Em đã trăn trở và suy nghĩ rất nhiều trước đám cưới, rồi đã gạt qua tất cả và quyết định tiến đến hôn nhân với anh. Chúng em làm đám cưới ở quê rồi vào Sài Gòn làm báo hỉ. Ngay đêm tiệc báo hỉ kết thúc, mặc trời mưa gió, anh bỏ mặc em ở phòng trọ một mình rồi đi đánh bài thâu đêm. Em năn nỉ hết nước mắt anh cũng không về, anh nói trời mưa không về được. Em đau khổ, nức nở một mình trong căn phòng trọ nhỏ hẹp, hối hận vì đã lấy anh và tự hỏi mình có cần tiếp tục cuộc hôn nhân này?
Sáng hôm sau anh về đập cửa ầm ĩ, quá mệt vì thức đêm và vì quá giận em đã không muốn mở, anh quát “Không mở cửa, ông mà vào nhà được thì ông đập chết”. Uất hận vì câu nói ấy, em đã dậy mở cửa và cho anh ta một cái tát. Không ngờ anh lôi em vào nhà tát em liên hồi 4 -5 cái. Lúc ấy thật sự em không muốn sống nữa, mọi thứ đổ sụp trước mắt, em lấy người chồng như thế này sao?
Sự việc ấy đã trôi đi được gần 3 năm, nhưng cho tới bây giờ mỗi khi đánh em, anh lại nói chính em là người đã dạy anh biết đánh. Sau lần đó, cuộc sống của em vẫn tiếp tục, anh ngọt nhạt xin lỗi, rồi ngọt nhạt bàn tính chuyện mua xe mới cho anh đi làm. Em dốc toàn bộ tiền bạc nữ trang được mừng trong đám cưới để mua. Thế nhưng chuyện sau đó còn đáng buồn hơn nữa. Anh lo làm thì ít, mà suốt ngày tụ tập bạn bè cà phê cà pháo, đánh bài, đổ cá ngựa. Lương anh chỉ được 4 triệu/tháng, nhưng tháng nào anh đưa em một nửa số lương là em đã mừng rớt nước mắt rồi.
Em đi làm ở công ty rồi làm thêm ở nhà để kiếm tiền trang trải, trả nợ cho những khoản chơi bời của anh. Anh chơi không nhiều nhưng so với số lương kiếm được, và thu nhập của tụi em thì đó là cả một vấn đề. Em luôn sống trong cảnh đắp đổi qua ngày, còn anh ung dung, thậm chí cuối tuần đi nhậu, ăn hàng quán chứ không phải ru rú ở nhà cơm canh 2 bữa như thường nhật. Em thấy cảnh sống chật vật nên chưa muốn có con, còn anh ngày nào cũng nhiếc “Đồ không biết đẻ, chắc là cá rô đực rồi”.
Nhà chồng tuần nào cũng gọi điện hỏi em có tin vui chưa, em suy đi nghĩ lại rồi cuối cùng cũng quyết định có con. Những ngày tháng bầu bí em không được khỏe nên đi xe máy đi làm thường xuyên bị đau bụng, nhờ anh đưa đi anh cũng khó chịu, rồi mắng nhiếc “Cả triệu phụ nữ khác cũng bầu bì rồi sinh con, có thấy ai làm quá như em không. Đi xe đi làm thì chết hay sao mà cứ bắt phải đưa đi, hành hạ người khác vừa phải thôi chứ” . Em tủi thân, ngày nào cũng sụt sịt vì những lời lẽ khó chịu của anh, nhưng vì sợ không an toàn cho con nên cắn răng chịu đựng.
Sinh con xong, bao nhiêu tiền anh em bạn bè cho anh đều mang đi chơi bời hết. Tới lúc này anh bắt đầu chán công việc đang làm, vậy là vợ nghỉ sinh con, anh nghỉ ở nhà chăm vợ, tiền không có anh đi vay. Mang tiếng ở nhà chăm vợ nhưng ngày nào anh cũng đi chơi, tới bữa về ăn, tới giờ về ngủ, thậm chí anh không về, đi luôn đến sáng.
Vợ chồng có mâu thuẫn, anh lao đến bóp cổ và tát em xây xẩm mặt mày. Từ lần đó về sau anh thường xuyên lao đến bóp cổ và tát vợ. Con mới 3 tháng tuổi, đi chích ngừa về bị sốt nên quấy khóc, bên ngoài trời mưa gió, em năn nỉ anh ở nhà phụ chăm con anh nói em vô dụng, có việc trông con thôi cũng không làm được. Vợ chồng cãi nhau, anh thượng cẳng chân hạ cẳng tay với em liên tục.
Anh ăn nói cộc lốc, không bao giờ có chủ ngữ vị ngữ ngay cả với bố mẹ cô bác trong gia đình, nhưng mỗi khi cãi nhau mà em xưng hô “anh, tôi” anh cho rằng đó là láo, sẵn sàng lao đến bóp cổ. Nếu em nói nhiều anh sẽ chửi “Câm đi, lắm mồm”. Anh nghỉ việc ở nhà cả nửa năm trời, nợ nần chồng chất. Bé con được 6 tháng em bắt đầu đi làm lại, ráng làm để nuôi con, nhịn ăn nhịn tiêu để trả nợ. Lương của em bây giờ cũng không đến nỗi nào nhưng không dám mua thêm một bộ quần áo mới, không dám ăn món ăn mình thèm, tất cả để dành trả nợ.
Giờ anh làm việc tự do, làm một tuần có khi nghỉ cả tháng, nhưng cứ động giúp vợ nấu được bữa cơm, lau được cái nhà là anh kể lể cả tuần lễ. Lần gần đây nhất, vì mâu thuẫn rất nhỏ, vợ chồng cãi nhau vài câu, anh lại tiếp tục siết cổ và đánh em. Lần này khác những lần trước, anh bóp cổ em tới nghẹt thở, rồi tát, đánh đấm em.
Anh càng ngày càng đánh em mạnh tay hơn, không những không nhận ra cái sai của mình mà luôn đổ lỗi tại vì em láo, vì em dám xưng hô “tôi, anh”, và vì em là người đã dạy anh biết đánh.
Sau 3 năm chung sống, em hiểu ra được để làm người vợ của anh, để sống yên ổn em phải chu toàn công việc nhà cửa, khéo chiều chồng chăm con; đi làm kiếm tiền, làm việc ít mà lương cao, có thời gian sóc gia đình; không bạn bè, thời gian dành nhiều cho chồng và con; chồng và nhà chồng là số một, chồng ngang với ông thánh, phán gì nghe nấy, không được cãi, không được xưng “tôi”; cho dù vợ chồng có xảy ra chuyện gì thì ra ngoài cũng phải im như thóc, tươi cười thể hiện mình đang hạnh phúc.
Em học không giỏi, học thuộc 5 nguyên tắc ấy rồi nhưng không thực hành được, cho nên thường xuyên bị đánh. Em đang rơi vào mớ bòng bong của cuộc hôn nhân này. Giờ phải làm sao để cải thiện tình hình? Hãy giúp em với. Chân thành cảm ơn.
Ly
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)