If you truly get in touch with a piece of carrot, you get in touch with the soil, the rain, the sunshine. You get in touch with Mother Earth and eating in such a way, you feel in touch with true life, your roots, and that is meditation. If we chew every morsel of our food in that way we become grateful and when you are grateful, you are happy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Thần tượng sụp đổ khi bắt quả tang ba ngoại tình
ôm sau con lên đường trở sang trường học sớm hơn dự định. Mẹ ngỡ ngàng khóc ngất, nhưng con nghẹt thở lắm mẹ ơi. Trong con sụp đổ một hình ảnh lớn, một điểm tựa. Con chới với không biết bám vào đâu, nương tựa vào đâu nữa.
From: Con Gai cua BA
Sent: Tuesday, August 07, 2007 1:48 AM
Subject: Con phai lam gi ha BA day? 
Con thèm được nghe ba kêu là "con gái", con muốn được ôm ba của con. Nhưng càng nghĩ đến ba, nước mắt con cứ chảy hoài, con giận ba nhiều lắm?
Gia đình của mình sóng gió cách nay cũng khoảng hơn 10 năm rồi phải không ba. Tụi con chỉ nhận ra qua những trận ba mẹ cãi nhau, rồi mật độ cứ tăng dần, không khí trong nhà càng căn thẳng. Mẹ thì lúc nào cũng buồn rầu, khóc hoài và cáu gắt nữa. Lúc đó tụi con không biết chuyện, nên rất bực mình với mẹ, bởi những lần to tiếng hầu như do mẹ gây ra, còn ba thì lúc nào cũng điềm tĩnh, như là chẳng có gì. Hỏi thì ba nói "Mẹ mày quạo chứ gì", còn mẹ thì cứ nói với giọng cáu gắt "chuyện người lớn hỏi làm gì".
Thế nên tụi con chỉ dám can ngăn mỗi khi 2 người cãi nhau (và cả những lần con thấy mẹ bị bằm mình mẩy và xa xác trở về nhà lúc đêm). Con hỏi hoài sao mẹ không nói, chỉ bảo "bị té" và khóc, rồi lại cãi nhau và phần lớn thì chúng con đứng về phía ba. Bởi ba luôn ôn tồn với tụi con, còn mẹ thì cáu gắt mãi. Tụi con sai rồi mẹ ơi!
Cứ thế kéo dài đến hơn 3 năm sau, tụi con ngày càng cố ngoan hơn, còn ba thì chỉ có mặt ở nhà lúc trưa về ăn cơm và tối mịt sau 11h mới về nhà, ăn khuya và coi tin tức chút rồi đi ngủ. Riết rồi tụi con chỉ có thể lấy cơ hội đó để gặp mặt ba va trò chuyện với ba. Cha con mình luôn vui vẻ và hồn nhiên, tụi con coi việc ba ít có ở nhà như điều tự nhiên không cần nguyên nhân. Đúng là tụi con ích kỷ và vô tư quá đáng. Bởi vì lúc đó tụi con dường như loáng thoáng đã nghe và hiểu được tý gì đó từ những lần cãi nhau của ba mẹ.
Rồi tụi con đứa nào cũng đã biết hết nguyên nhân, nhưng biết làm sao đây, bởi chỉ có ba là trụ cột gia đình, tụi con còn là học sinh, phản kháng để rồi mẹ con ra ngoài đường mà ở hết sao? Vả lại ba luôn ôn tồn, thương yêu và rất cưng chị em tụi con.
Tụi con cố khuyên ba và cả viết thư cho ba, mặc dù cha con mình tối nào cũng gặp mặt... Chỉ vậy thôi, con cũng không thể làm gì được hơn, vì cả nhà bên nội lẫn ngoại xem tụi con như những đứa con nít. Vả lại ba hoàn toàn đâu làm gì có lỗi với tụi con đâu, có chăng là chỉ với mẹ, suy nghĩ thế nên tụi con cố níu kéo ba.
Vài năm sau, con đi học xa, tha thiết kêu ba hãy mau chóng giải quyết để tụi con được trở về mái nhà xưa... Tụi con còn tha thiết yêu cầu ba thử dọn đến sống với người đó một thời gian đi, nếu thật sự không thể bỏ được như ba nói (vì họ đã có con riêng) thì tụi con và mẹ sẵn sàng để ba ra đi. Còn không thì cả nhà vẫn chờ ba về, nhưng ba phải giải quyết cho xong.
Nhưng không một thay đổi gì hết, ba vẫn về trễ thế, lâu lâu vắng mặt vài ngày (nghe người quen kể lại thấy ba cùng người đàn bà khác đi nghỉ mát đâu đó). Và ba vẫn thương yêu mẹ và tụi con như thế, như không một phản ứng gì hết.
Con khuyên mẹ cố gắng tìm gì đó làm, để không còn bị phụ thuộc nữa. Mẹ cũng cố gắng nhưng không thành công. Con thông cảm cho mẹ nhiều lắm, mẹ cũng một thời gánh vác, bương chải cho cả nhà đến lúc ba có thể đứng vững như ngày hôm nay đó. Ba không nhớ sao, giờ thì mẹ mệt mỏi rồi, lại thêm đau buồn thế, thì còn tâm trí đâu.
Tụi con đi học xa, tự chăm sóc mình và cố gắng tự lập, không nhiều nhưng vừa đủ cho con học và sống ở nước ngoài. Nhiều khi thiếu thốn lắm cũng không dám hỏi ở nhà, vì sợ sẽ tạo thêm gánh nặng cho ba. Sau vài năm giờ con cũng tạm gọi là trưởng thành, gom góp vừa đủ và tranh thủ nghỉ giữa học kỳ để về thăm nhà, con nhớ nhà lắm...
Con về được vài tuần mà ba cũng thế, vẫn thường xuyên vắng nhà và về khuya thế đó. Và con đã quyết định làm theo những gì mà con dự định từ rất lâu mà không "dám" làm: ba rời nhà và con chạy điên cuồng theo ba. Rồi con cũng biết chỗ (một quán càfê kiểu sân vườn). Sáng hôm sau nhằm sinh nhật thằng em trai út, ba gọi điện cho con báo là đi chơi với bám bạn vài ngày. Con đã nghi và đến đó.
Bởi ba luôn chối mỗi khi tụi con nói đến hay hỏi đến những chuyến đi thất thường của ba và tụi con luôn đuối lý vì không có chứng cớ, và bị cho là đoán già đoán non giống mẹ mày. Xe của ba đậu ngay trong sân quán càfê, rồi con gọi điện cho ba "Con về thăm ba mẹ mà sao ba không ở nhà với con", ba nói "ừ ba về liền".
Ba vừa ra khỏi đó thì con đứng trước mặt ba rồi. Ba ngỡ ngàng muốn con về theo. Nhưng con một mực đòi nói chuyện thẳng thắn với và "người đó". Con muốn hỏi những vấn đề mà con thắc mắc. Cả hai đều lẩn tránh. Bà ấy không chịu ra mặt và đứng lẫn chung với đám chị em gái trong quán của bà ấy.
Ba thì không thuyết phục được con về nên đã bỏ về trước. Ba sợ mất mặt mà về trước. Ba nỡ bỏ con lại một mình ở cái chốn đó sao ba? Giờ thì con mới thấu được tình cảnh của mẹ con lúc đó, cũng bị ba bỏ mặc thế đó sao? Ba đi để mặt con với đám phụ nữ đó xô xát nhau, mà con thì chỉ một mình.
Con đến đó vì nghĩ ba thương con thế mà, ba sẽ bảo vệ "con gái ngoan" của ba mà phải không ba. Nhưng ba đã bỏ con chạy mất rồi. Con ngồi đó bị lôi kéo với mong muốn nói chuyện thẳng thắn với bà ấy, và ba sẽ quay lại đón con, nhưng ba đã không quay lại.
Mẹ đón con về, và muốn con xin lỗi ba, nhưng con làm gì sai chứ! Mẹ cũng không để con sang nhà nội hay ngoại vì lo sẽ làm người lớn thêm đau lòng, vả lại ông bà đều lớn tuổi. Con thực sự không muốn về căn nhà đó, nhưng bị buộc phải về, vì mẹ ở đó.
Hôm sau con lên đường trở sang trường học sớm hơn dự định. Mẹ ngỡ ngàng khóc ngất, nhưng con nghẹt thở lắm mẹ ơi. Bầu không khí giả tạo đó làm con nghẹt thở lắm! Trong con sụp đổ một hình ảnh lớn, một điểm tựa. Con chới với không biết bám vào đâu, nương tựa vào đâu nữa. Mấy cô thì cho rằng con hỗn láo lắm, cho ăn học, khôn lớn để rồi về đối xử với cha mình thế đó!
Nhưng tạm thời con chỉ biết lẩn tránh ba thôi. Bởi nhắc tới ba là nước mắt trào trực của con tuôn ra. Con cũng không biết mình phải cư xử sao cho những tháng năm sắp tới, nhưng con sẽ không như mẹ và mấy em coi như bình thường không có gì xảy ra như từ trước tới giờ được đâu.
Mỗi người có cách suy nghĩ riêng của tụi mình, mấy em cũng thế, tụi nó thương ba nhiều thế mà. Mẹ là tất cả những gì còn lại để con phấn đấu. Con thương mẹ nhiều!
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)