From my point of view, a book is a literary prescription put up for the benefit of someone who needs it.

S.M. Crothers

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Thư gửi chồng
m đã nói là sẽ luôn ở bên anh mà, em cũng rất mạnh mẽ nên anh cứ dựa vào em. Chỉ cần anh nhớ những lúc khó khăn vợ chồng có nhau mà sống tốt với em là được. (Hải)
Từ: hai nguyen minh
Đã gửi: 20 Tháng Mười Hai 2011 3:55 CH
Em có vài chuyện muốn nói với anh nhưng thật khó để mở lời. Hoặc nếu có nói chuyện được với nhau em cũng sợ mình sẽ không nói hết ý và không dịu dàng được nên em chọn cách này, gửi thư cho anh. Hy vọng sau khi đọc xong lá thư này anh sẽ hiểu em hơn.
Chúng mình đã trải qua một chặng đường khá dài trước khi đến với nhau, nó cũng có đủ các cung bậc của cảm xúc. Tuy nhiên khi bước vào cuộc sống gia đình, một “lĩnh vực” hoàn toàn mới đối với cả 2 đứa mình thì em nhận thấy chúng mình cần phải trao đổi với nhau nhiều hơn, nói ra những suy nghĩ, những cảm nhận của bản thân mình để hiểu rõ hơn về nhau. Em sẽ nói rất thẳng những suy nghĩ, những cảm nhận của mình và ngược lại em cũng muốn anh như vậy nên anh chuẩn bị tâm lý nhé.
Em đang có cảm nhận là anh chưa thực sự coi mình đã là một gia đình riêng. Vì sao em lại có suy nghĩ này? Thứ nhất là việc anh muốn về quê vào chiều thứ bảy hàng tuần. Em biết anh là một người con hiếu thảo, rất yêu thương ba mẹ, anh chị, và cũng một phần đó là thói quen của anh từ khi anh đi học, đó là một tính cách tốt của anh.
Trước kia em cũng hay theo anh về như vậy, vì trước kia mình không có thời gian gần gũi nhau. Nhưng từ khi có nhà riêng em muốn chăm lo cho ngôi nhà của mình hơn, muốn được sống những giây phút theo đúng nghĩa của một gia đình. Em muốn cuối tuần mình tranh thủ dọn dẹp nhà cửa vì cả tuần đi làm mệt mỏi rồi đâu dọn nhà được, tối thứ bảy mình đi đâu đó ăn uống giải trí, vợ chồng có những giây phút riêng tư.
Vì thời gian tới em phải đi học các tối 3, 5, 7 có thể là cả chủ nhật, vì theo kế hoạch thì một tuần 4 buổi, rồi học xong sẽ tính chuyện có bầu, sinh con. Đến lúc đó thì không có thời gian dành riêng cho nhau như này nữa nên em muốn tận dụng nó. Thời gian tới đây có lẽ một tháng em chỉ về thăm ba mẹ một lần thôi, em cần có ngày chủ nhật để nghỉ ngơi, anh thì muốn về khi nào cũng được, tùy anh cân đối.
Về việc dọn dẹp nhà cửa, em là người sống sạch sẽ, ngăn nắp nên nhiều khi em thấy khó chịu vì anh cứ lấy đồ đạc lung tung xong lại không cất vào đúng vị trí của nó, quần áo cũng để linh tinh hết cả, chưa sạch sẽ gọn gàng. Vì chúng ta sinh ra tại 2 nền văn hóa và sống trong 2 môi trường giáo dục khác nhau nên cách sống, cách suy nghĩ cũng khác nhau. Nhưng anh có đồng ý với em là cái nào hợp lý thì mình nên làm không?
Việc dọn dẹp nhà cửa cũng vậy, mỗi lần em bảo anh làm là anh cằn nhằn, chưa bao giờ tự giác cả toàn phải em “phân công” thôi. Ngôi nhà này là nhà của chúng mình mà, 2 đứa cùng phải có trách nhiệm dọn dẹp. Anh không nên nghĩ rằng mình là đàn ông thì không phải làm những việc này. Dù anh là ai, kiếm được bao nhiêu tiền thì khi bước vào nhà anh vẫn phải có trách nhiệm với gia đình.
Nếu một người phụ nữ không đi làm, chỉ ở nhà nội trợ thì không nói làm gì nhưng em cũng phải đi làm, công việc dù không quá vất vả nhưng nặng về đầu óc. Em muốn anh cùng chia sẻ với em. Nhiều lúc đi làm về nhìn thấy nhà cửa bừa bộn, không sạch sẽ là em thấy khó chịu lắm, chẳng muốn nói chuyện với anh, gần gũi anh nữa. Tất nhiên em là phụ nữ thì việc nhà vẫn phải có trách nhiệm chính, không thể để cho chồng cáng đáng hết được.
Ở mức 60-40 là tốt rồi phải không anh? Em muốn mỗi đứa hy sinh một chút, chịu khó một chút, không biết anh có nhận thấy là từ khi có nhà em đã cố gắng về sớm hơn, thứ bảy cố gắng nghỉ nhiều hơn. Không phải là do công việc em ít đi mà là em cố gắng làm buổi trưa nhiều để tối được về sớm, thứ bảy em nghỉ ở nhà nhưng cũng hồi hộp lắm. Vì em cũng là một người có trách nhiệm với công việc, được các cấp lãnh đạo đánh giá cao mà thứ bảy lại không đi làm. Nhưng vì gia đình em phải hy sinh một chút.
Còn chuyện này nữa, rất tế nhị nhưng em cũng phải nói ra. Đó là vấn đề tài chính. Em may mắn vì được mẹ và cô Phương xin cho vào Viettel làm nhưng để có được vị trí này, có được thu nhập như này cũng là do sự cố gắng phấn đấu của em. Trước kia em từng hỏi anh việc cho ba mẹ tiền sinh hoạt hàng tháng anh tính sao? Anh có nói là sau này sẽ khác, em mơ hồ không biết sẽ khác như thế nào.
Em biết đây cũng là vấn đề mà anh băn khoăn nhất. Vì anh mặc cảm là thu nhập của anh không bằng em. Với em điều đó không quan trọng, không làm ảnh hưởng đến tình cảm 2 đứa đâu. Hiện tại ba mẹ cũng chẳng có gì để mà “trông” vào cả. Ruộng vườn không có, lương cũng không, giờ chỉ trông vào anh và anh hai thôi.
Nhưng em cũng cảm thấy tủi thân vì gia đình em cũng còn khó khăn hơn nhiều. Bố mẹ em có được như ngày hôm nay cũng là do sự cố gắng phấn đấu không ngừng của chính bố mẹ. Bà nội 80, bà ngoại 75 mới vừa nghỉ làm ruộng vài năm gần đây, nhưng giờ vẫn chăn nuôi và làm vườn, gửi tiền về cho bà ăn uống thì bà toàn để dành, chỉ ăn đậu với cá khô là chủ yếu.
Dì Nguyên, dì Hồng thì anh thấy vất vả như thế nào rồi, toàn phải đi phụ hồ thuê cho người ta thôi. Cậu Đạt cũng vậy, vừa làm ruộng làm vườn vừa chăn nuôi, người thì gầy nhẳng. Còn mẹ ruột em một ngày làm suốt 12h, chủ nhật cũng không được nghỉ để lấy 2 đến 3 triệu/tháng. Cuộc sống khó khăn vô cùng. Anh cũng là một người con rể tốt, vẫn thường nhắc em phải thăm hỏi và gửi tiền về cho gia đình.
Trong khoảng thời gian mình tiết kiệm tiền mua nhà, trả nợ, em có nói với bà sẽ gửi tiền về nhưng bà gạt đi không cho gửi và nói một câu làm em thấy chạnh lòng: “Con mua nhà, bà và các cậu các dì không có gì cho con thì thôi chứ nhất định không nhận tiền của con đâu”. Thực sự lúc đó em đã nghĩ về nhà anh và em thấy hơi buồn. Em xin lỗi vì đã nói như vậy nhưng vì em là người hay nói thẳng, nói thật.
Anh từng nói mình cho gia đình anh bao nhiêu thì cũng sẽ cho gia đình em bấy nhiêu. Thời gian vừa qua em chưa làm được điều này nhưng giờ em đã suy nghĩ lại và em đồng ý sẽ làm theo ý kiến của anh. Mỗi tháng mình sẽ trích ra 4 triệu để cho ba mẹ anh 2 triệu, bà và các cậu các dì em 2 triệu. Cuộc sống riêng của 2 đứa sẽ khó khăn hơn nhiều nhưng làm vậy em mới thấy nhẹ nhõm được. Có lẽ đây cũng là văn hóa sống của 2 miền Nam Bắc.
Còn chuyện này nữa em cũng muốn nói với anh luôn. Tình cảm thương yêu của anh dành cho mẹ là điều nhiều lúc làm em cảm thấy ghen tỵ. Tình cảm ấy là tất yếu, em muốn anh tiếp tục duy trì như vậy, có điều anh nên điều chỉnh lại cách thể hiện. Trước mặt vợ đừng dành quá nhiều tình cảm cho mẹ và trước mặt mẹ đừng dành quá nhiều tình cảm cho vợ.
Có lẽ anh chưa nghĩ đến điều này phải không? Vì mẹ và vợ là 2 người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời người đàn ông mà. 2 người này cũng dành rất nhiều tình cảm cho người đàn ông đó, vì thế rất dễ nảy sinh sự ghen tỵ. Chẳng hạn như hôm về Bắc vừa rồi, trong suốt quãng đường dài ấy anh chỉ luôn thể hiện sự quan tâm lo lắng cho mẹ mà gần như quên mất em.
Em nghĩ rằng nếu em và mẹ cùng xuất hiện thì anh chỉ nhìn thấy mẹ mà thôi làm em thấy tổn thương. Anh có biết rằng chuyện ba có con riêng em giấu tất cả mọi người trong gia đình em không? Em sợ mọi người có cái nhìn không tốt về ba và cả anh nữa. Sợ mọi người ngăn cản em lấy anh vì sợ rằng anh giống ba.
Lúc đầu biết chuyện ba như vậy em cũng lo lắm nhưng sau một thời gian em hoàn toàn thông cảm cho ba. Mẹ là một người phụ nữ tốt, ham việc không sợ khó sợ khổ nhưng lại chưa đảm đang việc nhà, chưa chăm sóc bản thân nên có thể một giây phút nào đó đã làm ba chán chường. Nhưng bản tính ba là người tốt, em hiểu điều đó. Sau này em sẽ lựa lời nói với gia đình em vì em không thể giấu mọi người được.
Có lẽ tính cách của em quá mạnh mẽ vì từ nhỏ em đã không được sống trong sự yêu thương lo lắng của ba mẹ như anh. Bản thân em phải tự giải quyết lấy mọi chuyện nên em rất tự lập và mạnh mẽ. Những lúc gặp chuyện gì không vui hay khó khăn em thấy mình tự chữa lành vết thương cho mình là nhanh nhất. Em cầm tinh con cọp mà.
Nhưng từ khi quen và yêu anh nhiều khi em thấy mình may mắn vì anh là người giàu tình cảm, có lúc anh làm em cảm thấy thật ấm áp, nhưng anh là đàn ông cũng cần phải mạnh mẽ về tinh thần lên. Cứ nghĩ rằng chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết, cần phải bình tĩnh. Hiện tại công việc đang gặp trục trặc nhưng anh cứ thả lỏng tinh thần đi, coi như một dịp để mình nghỉ ngơi, qua năm sau mình nhất định làm bù lại và phải làm được như vậy.
Anh càng suy nghĩ nhiều càng chán nản, tinh thần xuống là điều tồi tệ nhất sẽ dẫn đến nhiều chuyện không hay. Tranh thủ thời gian rảnh rỗi này làm những việc khác mà mình có thể làm được và cần thiết cho bản thân và gia đình nhỏ của mình. Em đã nói là sẽ luôn ở bên anh mà, em cũng rất mạnh mẽ nên anh cứ dựa vào em. Chỉ cần anh nhớ những lúc khó khăn vợ chồng có nhau mà sống tốt với em là được.
Yêu anh!
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)