Chỉ có một thành công mà thôi, đó là sống cuộc sống của mình theo cách của chính mình.

Christopher Morley

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Thư của người vợ bé gửi chồng
nh ơi, em đã quyết định rồi, hãy để em sống đúng bản chất một lần. Mình đến với nhau thế nào thì chia tay thế ấy, nhanh, nhưng không bền phải không anh? Ngày trước em ngộ nhận, em yêu vì thấy anh hoàn hảo, nhưng sự hoàn hảo của anh không hợp với em. Buông em ra. Hãy trở về bên chị ấy.
From: B.M.
Sent: Friday, March 19, 2010 3:57 PM
Trước đây khi đang yêu, mọi thứ xung quanh em đều là màu hồng, lúc đó em không lường trước được sẽ có một ngày mình rơi vào sự bế tắc này. Lúc đó em cũng không tham khảo bất kỳ trường hợp nào giống mình để cân nhắc, chọn lựa. Gần đây, quá buồn chán, em lên mạng search những trường hợp giống mình để tìm ra cách giải quyết mọi bế tắc, chẳng tìm ra được đáp án, mà lại bắt gặp bài viết "Chênh nhau tuổi tác…” và các bài về người thứ ba. Em muốn viết ra suy nghĩ của mình để chia sẻ với ai có hoàn cảnh giống em, và cũng mong anh đọc được những dòng tâm sự này của em.
Gần bốn năm rồi kể từ ngày mình biết nhau, em một cô sinh viên thực tập, còn anh một phó giám đốc. Dưới con mắt em, anh là một con người hoàn hảo, chững chạc, thành đạt, và em rất ngưỡng mộ anh. Em thấy anh cũng chú ý đến em hơn những người khác. Mối quan hệ của chúng mình sẽ chẳng đi đến đâu nếu không có một ngày anh gọi cho em, nói có chuyện muốn gặp em.
Hôm đó bên hồ câu ngoại thành, anh tâm sự với em rất nhiều, chủ yếu xoay quanh chuyện gia đình anh. Anh nói gần đây vợ chồng anh không hiểu nhau, hay có xung đột, không phải vì kinh tế mà vì cách nghĩ, anh rất buồn và không thấy hạnh phúc. Chị làm quản lý cho một công ty nước ngoài, đi đâu đều có xe đưa xe đón. Người ta nói đàn bà làm sếp thì phải có tính đàn ông, còn đàn ông làm sếp thì có tính đàn bà. Bởi vậy nên hai người dần đi về hai thái cực.
Lúc đó em chỉ nghĩ đơn giản là hai người đều rất thành đạt, rất hiểu biết, nên khuyên anh không nên buồn vì những chuyện như thế. Khi đó em cũng đã có bạn trai, hơn em một tuổi, nên lần anh hẹn gặp sau em đã không đến. Sau đó thỉnh thoảng anh nhắn tin cho em, em cũng đáp lại để anh vui chứ không có ý gì. Một thời gian sau anh gọi cho em bảo: "Hôm qua anh đi xem bói, thầy bảo phải lấy vợ tuổi T.(tức tuổi em) thì làm ăn mới phát. Em nghĩ anh trêu thôi, nên cũng trêu lại: “Ai chả muốn được làm vợ anh”.
Lúc đó em và bạn trai cũng đang trong thời kỳ trục trặc nên em nhận lời làm bạn anh. Tình cảm tiến triển rất nhanh, nhất là khi người ta đang trong tâm trạng buồn. Cuối cùng không biết ai yêu ai trước, bên anh em như một cô bé ngây ngô, cái gì cũng được anh chỉ bảo. Còn anh, tất cả những gì thuộc về anh đều cuốn hút em. Người bạn trai quả là mờ nhạt khi em đem ra so sánh với anh.
Tất cả sự từng trải, chững chạc, tự tin của anh làm cho em lơ đi mọi lời khuyên của mọi người. Bây giờ đọc nhiều bài nói như em là người thứ ba, nhưng lúc đó em nghĩ em yêu anh khi anh đã không còn yêu vợ nữa thì em đâu có lỗi. Anh thường đến với em khi đã chếnh choáng hơi men và với vẻ mặt buồn rầu. Câu chuyện mình nói với nhau cũng chỉ xoanh quanh chuyện của anh. Em cũng không tìm hiểu kỹ chuyện của vợ chồng anh lúc đó, không biết có đúng như lời anh nói không. Chỉ biết rằng một thời gian sau anh và vợ ly dị, vì anh bảo muốn đến với em một cách công khai.
Lúc đó ai ngăn em, em đều cho là người đó phá em, ghen tị với em. Họ nói liệu em có hạnh phúc khi lấy chồng hơn nhiều tuổi thế (anh hơn em 18 tuổi), lại từng có gia đình, ít nhiều tình cảm cũng bị sẻ chia, không cho vợ thì cũng cho con. Em chỉ biết có anh, không tìm hiểu vì nghĩ nếu được ở bên anh, một người hoàn hảo, thì quả là hạnh phúc do ông trời ban tặng cho em. Anh giấu mọi người quan hệ với em. Bên nhà anh chẳng ai ủng hộ mối quan hệ của chúng mình nên anh ít cho em tiếp xúc họ.
Lúc đó em nghĩ chỉ cần anh yêu em là đủ. Biết chuyện em quyết định lấy anh, một người đàn ông đã ly dị, bố mẹ em đã rất buồn. Rồi mình cưới nhau, không phải là một đám cưới của hai họ nữa mà chỉ là phía nhà em, anh mời một số bạn bè về, rước dâu về ngôi nhà anh mua, chứ không được bái lễ tổ tiên. Em cũng tủi thân khi nghĩ về chuyện đó, nhưng sau đó được anh yêu chiều em lại quên luôn. Em nghĩ mình là người may mắn khi chọn anh, ra trường chưa được một năm đã xin được việc, lấy chồng kinh tế khá giả, trong khi những đứa bạn cùng lớp chật vật với cơm áo gạo tiền.
Mấy tháng đầu sau cưới, mọi việc diễn rất tốt đẹp, anh vẫn chiều chuộng em, vẫn coi em là cô bé ngu ngơ, cái gì cũng được anh chỉ bảo. Anh bảo em sinh cho anh một đứa con thì em bảo để em học xong bằng 2 rồi sinh chưa muộn. Dần dần sống với nhau em mới thấy anh khác em nhiều quá, điều mà từ khi yêu em biết nhưng nghĩ có thể cho qua. Anh cẩn thận, cầu toàn, còn em thì đơn giản. Mọi thứ em làm anh đều kiểm tra lại, mọi quan hệ của em anh đều để ý, trong khi quan hệ của anh với người khác thì anh kín như bưng. Anh cứ tạo mối nghi ngờ cho em.
Khi hỏi anh đi với ai, anh chỉ nói một câu: “Có nói em cũng không biết”. Tất cả quá khứ của anh em đều không biết. Anh lại là người ít nói nên em ngày càng thấy anh khó hiểu. Có những lần hình như anh không vừa ý với hành động của em, anh bỏ đi đến nửa đêm mới về. Em làm việc gì anh cũng sợ sai sợ hỏng, thế nên em chẳng dám quyết định chuyện gì. Nhiều hôm đi học, cô giáo nghỉ, mấy đứa rủ nhau đi boling, em về nhà mà bị anh nhìn từ đầu đến chân, như thể cái việc em trót đi chơi là việc gì ghê gớm lắm.
Từ đó bao nhiêu lần lũ bạn rủ đi chơi em đều từ chối. Khi yêu nhau, mỗi lần hỏi hoặc làm một điều gì ngớ ngẩn (theo cách nghĩ của anh), anh chỉ véo mũi bảo “ngốc ạ…”. Còn giờ đây khi đã là vợ chồng, anh nói những câu mà em cảm thấy như bị xúc phạm: “Em phải động não chứ”. Đi picnic với các gia đình bạn anh, em cảm thấy mình vụng về và lạc lõng. Rồi mình cũng có xung đột như bao gia đình khác, em hỏi tư vấn thì mọi người bảo mới lấy nhau, năm đầu chưa hiểu nhau thì thường như thế, rồi sẽ quen tính nết nhau, điều chỉnh được thôi.
Em là cô bé cá tính, nhưng bên anh em như bị mất đi tính cách của mình. Khi yêu anh, em nghĩ anh là hoàn hảo, thì những gì thuộc về anh không thể chê trách được, nhưng giờ đây sự hoàn hảo của anh làm em thấy ngột ngạt quá. Anh ơi, anh phải hiểu mình cách nhau một thế hệ, những gì em chưa biết thì anh đã biết từ lâu rồi, những gì em thích thì anh lại cho đó là nhố nhăng bởi vì anh qua cái tuổi nhố nhăng đó từ lâu rồi. Cả chuyện đối xử với người nhà em nữa, nghèo đâu phải là có tội phải không anh. Mỗi lần có người nhà ở quê lên, em vui lắm, còn anh săm soi họ như sợ họ làm hỏng những món đồ quý giá của anh. Anh cũng chẳng vồn vã khi họ đến cũng như khi họ đi. Hay anh thuộc đẳng cấp khác nên anh có quyền coi thường người khác phải không?
Gần đây em buồn nhiều không phải vì những chuyện trên, mà vì quan hệ của anh với vợ cũ. Rất nhiều lần em đi công tác hoặc về quê thì anh lại trở về với vợ cũ và các con anh, có lần ở mấy ngày liền, tuần kế tiếp em thấy anh vui lắm. Em tỏ vẻ hờn ghen, nhưng anh bảo anh chỉ đến thăm con thôi. Em không ích kỷ đến mức không cho anh gặp con, nhưng mỗi lần gặp nhau như thế em thấy anh lại lạnh nhạt với em. Anh có thể đón con đến nhà mình mà, đâu cứ nhất thiết anh phải đến đó.
Em biết anh và vợ cũ vẫn hay liên lạc và vẫn còn tình cảm với nhau. Số điện thoại của chị em lén cài nhạc chuông riêng, mỗi khi nhận điện xong thấy anh có vẻ bâng khuâng, em giả vờ hỏi ai gọi thế anh, thì anh lại lảng sang chuyện khác. Em không hiểu sao hai người đã quyết định ly dị rồi, mà lại còn vấn vương nhau, rồi lôi cả em vào cuộc đời anh, để em phải khổ sở thế này. Có lần anh bảo em ghen ngược, em buột miệng hỏi một câu: “Vậy giờ ai là vợ anh?”, em không có quyền ghen ư?
Em không thù ghét chị, nhưng hình như chị cố tình gây đau khổ cho em bằng cách lôi anh về phía chị, chứ chưa chắc chị còn yêu anh. Có phải vì còn vấn vương mà anh quyết định không có con với em? Mình cưới nhau được gần ba năm rồi, lúc đầu anh muốn có con thì em không đồng ý, học xong văn bằng 2, khi em muốn có con thì anh lại không đồng ý. Anh bảo từ từ để chọn tháng chọn năm.
Em không muốn tiết lộ thêm một chuyện sau cho anh, nhưng có lẽ để anh biết sẽ tốt hơn, biết đâu chuyện này giúp anh chấm dứt chuyện của chúng mình một cách nhanh hơn, em mệt mỏi quá rồi. Anh biết T. chứ, khi hắn mới vào làm ở công ty em, hắn nghĩ em chưa chồng và rất hay để ý đến em. Còn em xác định mình là gái có chồng nên nói chuyện rất vô tư. Mọi người giấu chuyện em có chồng. Hắn rất tâm lý và luôn làm em vui. Khi nói chuyện với hắn, em mới thấy mình thực sự sống đúng bản chất của mình, cảm giác thật gần gũi và thật dễ chịu, cái cảm giác đó chưa bao giờ có khi ở bên anh. Rất gần gũi, bình đẳng và rất được tôn vinh.
Dần dần em cũng mến hắn, coi như bạn tâm giao. Nhưng hắn lại tỏ tình và em nói đã có chồng, hắn tưởng em đùa, đi tìm hiểu, rồi hắn buồn ra mặt. Hắn nghỉ phép ở lỳ trong nhà hơn một tuần, mỗi ngày lại viết một lá thư cho em, thổ lộ tình cảm và bảo không biết sau này sẽ ứng xử với em thế nào. Hắn nghĩ em hạnh phúc nên hắn bảo sẽ rút lui, chuyển công ty khác, như thế hắn mới quên được em. Cho đến khi hắn tỏ tình thì em vẫn chỉ coi hắn như người bạn, rồi hắn nghỉ một tuần, em thấy trống vắng, cảm giác này chưa bao giờ có khi anh xa em.
Cả tuần đó em thẫn thờ, em biết tình cảm của mình đang đi lệch hướng, em có lỗi với anh. Tối về nấu canh canh mặn, nấu cơm cơm nhão. Anh khó chịu, rồi vợ chồng mình lại to tiếng, em bảo anh giỏi mai về nhà mà nấu cơm, em không chỉ có mỗi việc phục vụ anh đâu. Thế rồi hai đứa hai phòng, em ôm gối ngủ một mình và lại nghĩ đến hắn. Còn anh sau hôm đó bỏ đi đâu đó không về nhà, cũng không thông báo. Em càng cảm thấy mình là thừa trong cuộc sống của anh.
Khi chưa lấy nhau, thấy anh buồn, em an ủi làm anh vui, nhưng lúc đó em không nhận thấy rằng em chỉ là chút gia vị trong cuộc đời của anh, không có cũng chẳng sao. Anh soi xét em từng tý một, bắt em phải theo nguyên tắc anh đề ra, vậy mà chỉ thấy em phản ứng tý thôi là anh giận dỗi bỏ đi. Còn hắn, sau khi nghỉ phép, hắn vẫn đến công ty làm việc. Hắn vẫn để ý đến em, nhưng khi tiếp xúc lại tỏ vẻ lạnh lùng với em. Thấy em buồn hắn rủ em đi café, chẳng hiểu hắn tìm hiểu qua ai mà nhanh thế, đã biết hết hoàn cảnh và tâm tư của em. Hắn nhìn em và hỏi: “Sống như thế có ý nghĩa không”?
Em đã nói chuyện chia tay với anh, không hoàn toàn vì hy vọng gì với hắn, mà bản thân cuộc hôn nhân của chúng ta đã có vấn đề. Mọi người hay đề cập đến chuyện chênh lệch tuổi tác không làm giảm ham muốn vợ chồng (sinh lý), nhất là người hơn tuổi lại là nam, nhưng không ai nói thêm một khía cạnh nữa, là chênh lệch tuổi tác quá nhiều thì những khác biệt về sở thích, tính cách, lối sống cũng lớn dần, chẳng khác gì một mái nhà có hai thế hệ. Bây giờ anh đã như thế, thêm chục tuổi nữa anh khó tính thế nào?
Cách đây một tháng em nói chuyện chia tay, anh không đồng ý. Em biết vì anh giữ sĩ diện đó thôi, mang tiếng bỏ vợ một lần rồi nên anh cố níu kéo. Anh không khó tính xét nét em vào những ngày sau đó, anh tỏ ra người chồng mẫu mực trước em, anh còn bảo mình nên có con. Nhưng anh ơi, em đã quyết định rồi, hãy để em sống đúng bản chất một lần cuối với anh. Em biết anh hay đọc mục này, mong anh hiểu qua những dòng tâm sự của em. Mình đến với nhau thế nào thì chia tay thế ấy, nhanh, nhưng không bền phải không anh? Ngày trước em ngộ nhận, em yêu anh vì thấy anh hoàn hảo, nhưng sự hoàn hảo của anh không hợp với em. Buông em ra. Hãy trở về bên chị ấy, đó mới là gia đình đích thực của anh.
Vợ nhỏ của anh.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)