To love is to admire with the heart:

to admire is to love with the mind.

Theophile Gautier

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Thèm được khóc một lần
ỗi lần nghĩ đến anh tôi luôn cảm thấy tim tôi như có muôn ngàn cây kim đâm vào, tôi hay ôm lấy ngực và thật khó thở. Nhưng không hiểu sao tôi không bao giờ khóc. Có lẽ bởi vì tôi vẫn luôn mong một ngày nào đó anh sẽ quay về với tôi. Nhưng đến nay tôi không còn hy vọng gì nữa. Anh đã không đến dù ở rất gần tôi.
From: Meo Co Don
Sent: Wednesday, October 21, 2009 11:50 AM
Còn 10 ngày nữa là đúng 6 tháng tôi không gặp anh. Thời gian trôi qua thật chậm, có lẽ vì tôi đếm từng ngày anh xa tôi và mòn mỏi đợi ngày anh sẽ quay lại. Và đến giờ phút này đây tôi tự nói với lòng mình: Đừng cố công chờ đợi nữa bởi vì anh sẽ không bao giờ quay lại.
Những kỷ niệm về anh luôn ở trong tôi, nó rõ ràng như anh vẫn còn ở bên cạnh tôi vậy. Nhớ ngày tôi đến trọ tại xóm trọ đó, hơn một tháng ở đó tôi không hề biết anh là ai và cũng chưa bao giờ để ý đến anh. Đến lúc nghe bà chủ nhà khó tính khen anh là người hiền hậu và dễ thương tôi mới lấy làm tò mò vì bà chủ nhà của tôi hiếm khi thấy hài lòng với một ai cả. Thế là tôi bắt đầu chú ý đến anh.
4 tháng sau chúng tôi vẫn không ai nói với ai lời nào cho đến khi anh chủ động hỏi tôi lần đầu tiên vào khoảng 5 tháng sau khi tôi đến. Và rồi chúng tôi yêu nhau lúc nào không biết. Sau này anh nói với tôi, ấn tượng lúc đầu của anh với tôi là thấy ghét vì vẻ mặt kênh kiệu của tôi. Sau này mới biết tại tính tôi ít nói thế thôi.
Tôi không đẹp, thực sự là thế. Còn anh thì rất đẹp trai và hiền lành. Anh không nhậu nhẹt, không hút thuốc, chỉ thỉnh thoảng đi uống café cùng bạn bè. Còn tôi thì rất thích đi chơi nên từ đó anh cũng hay đi chơi hơn vì phải chiều tôi.
Tôi hay hỏi anh tại sao lại yêu tôi trong khi có rất nhiều cô gái xinh đẹp để ý đến anh. Anh chỉ cười và trả lời: Anh không biết, chắc tại em xấu nên anh yêu. Và tôi cảm thấy rất vui khi anh trả lời tôi như thế.
Anh lo cho tôi từng tí một. Chỉ cần thấy tôi hơi nhức đầu sổ mũi là anh đã lo cuống lên. Đi ra ngoài chơi vào buổi tối thì anh luôn lấy áo khoác của tôi để vào cốp xe, phòng khi về trễ trời lạnh. Và tôi thật sự hạnh phúc với tình yêu anh dành cho tôi, tình yêu tôi dành cho anh cũng thật trọn vẹn.
Ngày tôi đưa anh về nhà ra mắt bố mẹ, mọi người đều rất thích anh vì rằng anh rất hiền và thật lòng với tôi. Những người hàng xóm thì cứ nhìn anh và trầm trồ: "Trời ơi, nhìn đẹp trai quá, mũi cao và da trắng như người nước ngoài., và lại rất lễ phép nữa". Tôi cũng rất tự hào về anh.
Tôi và anh yêu nhau được hơn 5 năm và vui vẻ hạnh phúc trong từng ấy năm. Hễ có thời gian rảnh là anh lại đến với tôi. Thời gian yêu nhau không giận hờn nhiều, không cãi vả nhau nhiều bởi vì nếu tôi làm gì sai anh sẽ nhẹ nhàng nhắc nhở tôi và sau đó không quên ôm tôi vào lòng và nói rằng: "Không phải anh la em đâu, anh chỉ nói cho em biết em sai ở đâu để lần sau đừng làm như thế nữa". Dĩ nhiên là tôi luôn nhận lỗi của mình và hứa với anh tôi sẽ không như thế nữa. Và rồi lại huề.
Còn nếu giận anh tôi sẽ chẳng nói lời nào cả, chỉ im lặng. Lúc đó anh sẽ ngồi im lặng cùng tôi để suy nghĩ và rồi anh sẽ xin lỗi tôi. Thế là hết giận. Anh thuộc tuýp người “tiên trách kỷ hậu trách nhân” nên khi có mâu thuẫn anh luôn ngẫm lại mọi việc để xem anh có lỗi hay không trước khi anh trách tôi. Vì thế chúng tôi chưa bao giờ to tiếng với nhau cả.
Ngay từ lúc yêu nhau chúng tôi đã nói với nhau rằng phải giữ gìn cho nhau bởi vì chúng tôi không chỉ sống cho riêng bản thân mà còn phải sống vì gia đình nữa, nếu lỡ có chuyện gì xảy ra thì gia đình sẽ bẽ mặt. Và tình yêu của chúng tôi cứ đẹp và trong sáng như thế.
Rồi cũng đến lúc chúng tôi lên kế hoạch cho một đám cưới. Chúng tôi sẽ tự dành dụm tiền, mua dần nữ trang và chuẩn bị tiền để làm tiệc cưới. Cả hai gia đình chúng tôi đều không khá giả, và chúng tôi nói với nhau rằng hạnh phúc của mình thì mình phải tự lo, bố mẹ đã lo cho mình nhiều rồi, nên bây giờ chúng tôi nên tự lo cho hạnh phúc riêng, không nên làm phiền bố mẹ nữa.
Anh đưa tôi về thăm gia đình anh. Lúc đầu tôi rất hồi hộp vì không biết mọi người có thích tôi hay không. Nhưng mọi việc đều tốt đẹp. Không biết gia đình anh có ấn tượng tốt với tôi hay không nhưng ít ra tôi biết họ không ghét tôi và không phản đối việc anh yêu tôi. Và anh đã đưa tôi về chơi thêm vài lần sau đó. Rồi một hôm anh một mực rủ tôi về nhà anh. Tôi gặng hỏi mãi thì anh mới nói rằng anh muốn nói với gia đình anh về kế hoạch đám cưới của chúng tôi.
Sau khi tôi đi ngủ, anh nói chuyện với bố mẹ anh. Sáng hôm sau trước khi chúng tôi trở lại thành phố, bố mẹ anh đã hỏi tôi ngày tháng năm sinh để xem ngày và dặn tôi siêng về chơi để mọi người gần gũi nhau hơn vì đã sắp thành người một nhà rồi. Tôi rất hạnh phúc.
Nhưng chỉ một thời gian sau tôi về thăm nhà anh, thái độ của ba mẹ anh hoàn toàn thay đổi. Tôi cảm nhận được nhưng vẫn không nói gì. Sau này hỏi anh thì anh nói rằng gia đình anh có hiểu lầm tôi một số việc, họ cho rằng tôi không thực lòng yêu anh mà chỉ vì thấy anh là người tốt nên tôi lợi dụng anh để lo cho gia đình tôi. Anh hiểu tôi và sợ tôi bị tổn thương nên anh đã giấu tôi.
Anh nói rằng sẽ thuyết phục gia đình anh bởi vì tôi không phải là người như thế. Tôi yêu anh từ lúc anh còn cọc cạch trên chiếc xe đạp, sáng đi học, chiều đi làm thêm. Ngày lễ Tết gì tôi cũng chỉ thui thủi một mình vì anh phải đi làm. Nhưng tôi không một lần than vãn. Anh thấy thương và hay nói tôi thật thòi khi yêu anh. Nhưng tôi không cảm thấy như thế. Cuối tuần rảnh anh chở tôi đến chỗ làm của anh, anh vào làm còn tôi về, đến khuya tôi lại đạp xe lên để đón anh. Ai cũng nói trông chúng tôi thật hạnh phúc.
Về tiền bạc thì chúng tôi phần ai nấy xài, thiếu tiền mượn của nhau rồi trả. Anh chỉ thỉnh thoảng mua sắm quần áo cho tôi, và tôi cũng thế, cũng thỉnh thoảng mua sắm cho anh. Chúng tôi đến với anhu vì tình yêu chứ không vì gì cả. Anh hiểu nên càng thương tôi hơn vì thấy tôi bị oan ức.
Thế nhưng cũng từ đó chúng tôi không còn vui vẻ như trước được nữa. Mỗi người đều mang một tâm trạng riêng. Tôi thì cảm thấy bị tổn thương, còn anh thì cảm thấy có lỗi với tôi. Anh xin tôi cho anh thời gian để thuyết phục gia đình. Nhưng tôi đợi mãi mà không thấy kết quả gì cả. Cả hai rất mệt mỏi.
Và rồi việc gì đến cũng đã đến. Anh lẳng lặng rời xa tôi không một lời chia tay. Không đến thăm tôi vào cuối tuần, không xài số điện thoại cũ. Anh biến mất như một làn gió, không để lại gì ngoài lời nhắn nhủ: "Em hãy giữ gìn sức khoẻ, tự chăm sóc cho bản thân".
Anh rời xa tôi như thế. Tôi cảm thấy rất hụt hẫng. Mỗi lần nghĩ đến anh tôi luôn cảm thấy tim tôi như có muôn ngàn cây kim đâm vào, tôi hay ôm lấy ngực và thật khó thở. Nhưng không hiểu sao tôi không bao giờ khóc. Có lẽ bởi vì tôi vẫn luôn mong một ngày nào đó anh sẽ quay về với tôi.
Nhưng đến nay tôi không còn hy vọng gì nữa. Anh đã không đến dù ở rất gần tôi. Và tôi nghĩ rằng nếu xa tôi làm cuộc sống của anh dễ thở hơn, hạnh phúc hơn thì tôi sẽ không bao giờ níu giữ anh. Tôi sẽ tôn trọng quyết định của anh. Vì vậy tôi không tìm đến anh.
Tuy vậy tôi vẫn thèm một lần được khóc thật nhiều để xoa dịu nỗi đau trong lòng. Nhưng không hiểu sao tôi không thể khóc dù rằng mỗi đêm tôi vẫn thấy tim mình đau nhói.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)