If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tay trắng ra đi để chồng được hạnh phúc
0 năm ở bên anh, em trở nên tiều tụy, xơ xác, già nua trước tuổi. 10 năm, tiền bạc vật chất em không có, em cũng chẳng có được trái tim và thể xác của anh, hạnh phúc từ lâu đã là 1 điều thật xa xỉ. Có lẽ con là điều duy nhất giúp em giây phút này đây còn đứng trên mặt đất này.
Em ngồi đây, đau đớn và suy sụp khủng khiếp khi đi đến quyết định cuối cùng, trả tự do cho anh. 10 năm trước, ngày đầu tiên gặp anh, em là cô bé dễ thương, vui vẻ, hồn nhiên biết bao. Em đến với anh bằng tất cả tình yêu chân thành, không toan tính vụ lợi, dù rằng em cũng biết, anh hơn em nhiều tuổi, anh là người đàn ông, vài lần đổ vỡ trong quá khứ. Anh có 2 đứa con với 2 người vợ khác nhau trước khi đến với em. Nhưng có sao đâu, miễn rằng em yêu anh và anh yêu em là được.
Thực sự 2 đứa mình từng có với nhau những năm tháng rất hạnh phúc trong đời, anh yêu em nhiều, nhưng anh không chiều chuộng em như những người đàn ông khác. Anh giúp em có điều kiện học hành để mở mang hiểu biết và kiến thức, anh dìu em đi qua những năm tháng nghiệt ngã nhất trong cuộc đời mình. Để rồi ngay cả giây phút này đây, em sắp rời xa anh, em vẫn mãi mãi không hối tiếc. Em chẳng muốn đóng vai nạn nhân đâu, vì biết em từng có tình yêu của anh thực sự trong đời.
Cuối cùng 2 đứa cũng có với nhau tờ giấy đăng ký kết hôn, là vợ là chồng thực sự, và có một đứa con xinh xắn, thông mình vô cùng. Nhưng rồi linh cảm của trái tim người phụ nữ dần dần giúp em nhận ra tình yêu của anh không chỉ dành riêng cho em. Dù anh đã có vợ con, nhưng cứ như cánh chim trời tự do, có thể bay đến bất cứ nơi nào, với ai anh muốn. Em đã khóc rất nhiều, em đau khổ rất nhiều. Em mềm mỏng có, cứng rắn có, nhưng vẫn không thể níu kéo trái tim và thể xác của người đàn ông em yêu.
Rồi đến một lúc, em chấp nhận tất cả mọi chuyện, để con có ba mẹ đầy đủ, nhưng trái tim em cũng trở nên vô cảm, chai sạn. Em cố gắng gượng đứng dậy, thay anh, vừa làm một người cha, vừa làm một người mẹ cho con, thay anh hoàn tất những trách nhiệm với gia đình, dòng họ, để anh ở nơi xa đó yên tâm đi làm, lo việc, đoàn tụ gia đình.
Mình đã có một khoảng thời gian rất dài, khó khăn về tài chính vì những kế hoạch anh làm đều thất bại, nhà mất, tài sản mất, công việc mất. Em cũng lo lắng, buồn và thất vọng, em cũng cố gắng làm cái này, cái kia đỡ đần trách nhiệm nuôi con với anh. Và em chưa bao giờ nói nặng với anh một lời vì biết anh đã rất khổ tâm, em vẫn luôn động viên: ''Không sao đâu anh, thất bại là chuyện bình thường, mẹ con em vẫn luôn đợi anh về dù lâu thế nào đi nữa''.
Khi mình được thừa kế nhà của bố để lại, em mừng lắm, em kết thúc năm tháng sống trong nhà trọ, đó là lần đầu tiên em được sống trong căn nhà của chính mình, thật thoải mái biết bao. Dù nói vậy thôi nhưng trên giấy tờ, em phải làm giấy cam kết với anh và họ hàng bên anh rằng đây là nhà của riêng anh, vì căn nhà này có gía trị rất lớn.
Em chỉ đứng tên giùm vì anh không đủ điều kiện đứng tên, nếu em chết thì anh là người thừa kế hoàn toàn, nếu em và anh chia tay, đó là tài sản riêng của anh, không thuộc tài sản chung để phân chia. Nói em không có cảm giác khi ký tờ giấy đó là em nói dối, nhưng tình yêu vô điều kiện cho anh, em còn không tiếc, thì ký tờ giấy này có là gì đâu. Anh cũng nói nhà sau này anh để lại cho con. Vậy thì tốt rồi, em đâu cần gì hơn thế.
Kinh tế của mình vẫn rất tệ. Rồi có một ngày anh thừa nhận với em, bây giờ anh không có khả năng lo bảo lãnh cho em, cũng như không có khả năng về Việt Nam đoàn tụ với gia đình, kể cả chuyện lo sổ đỏ cho nhà thừa kế ở Việt Nam với anh cũng rất khó, vì anh lại vừa mất việc làm. Anh nói với em, có lẽ bây giờ chỉ có thể giả vờ chia tay, làm hôn thê giả thì mới có tiền lo việc, vì anh không muốn bán nhà bố để lại, vì đó là nhà tổ của dòng họ.
Em đón nhận chuyện đó, cùng với chuyện anh có bạn gái mới bên ấy. Em đón nhận sự thật rằng, dù em có là người vợ ngoan hiền, biết nghe lời chồng, cố gắng lo toan gia đình thế nào thì giờ đây tất cả những điều đó không bằng cảm giác yêu thương giữa anh với cô ấy. Anh nói lúc nào cũng muốn giúp đỡ người khác, nhất là những người nghiện, có hoàn cảnh bất hạnh, đó là bản năng của anh.
Nhưng chẳng ai giúp đỡ vợ anh, bao nhiêu năm mòn mỏi chờ đợi được toàn tụ với chồng mình. Chẳng ai giúp vợ anh bớt cô đơn và tủi thân mỗi khi đêm về. Khác với nhiều người con gái khác qua đường với anh, lần này em cảm nhận được tình cảm của anh với cô ấy là có thật. Và chuyện mình rơi vào khủng hoảng kinh tế cũng là có thật, đến giây phút này đây cũng không có lối thoát.
Em nhìn thấy anh bị stress, khổ sở, em không thể chịu nổi nữa. Cuối cùng, em đành phải quyết định ra đi, ký cho anh tờ giấy ly hôn để anh có thể làm hôn thê giả, có tiền xoay sở tiếp trong cuộc sống. Và đó cùng là điều cuối cùng em có thể dành cho anh.
Em soi gương, nhìn bản thân thật lâu, rồi em khóc tức tưởi như chưa bao giờ được khóc. 10 năm ở bên anh, em trở nên tiều tụy, xơ xác, già nua trước tuổi. 10 năm, tiền bạc vật chất em không có, em cũng chẳng có được trái tim và thể xác của anh, hạnh phúc từ lâu đã là 1 điều thật xa xỉ. Có lẽ con là điều duy nhất giúp em giây phút này đây còn đứng trên mặt đất này.
Em không đòi hỏi anh bất cứ điều gì, không phải em cố gắng trở thành người cao thượng đâu, chỉ là tình yêu của em đã chết, tất cả mọi thứ giờ đây vô nghĩa. Em chỉ muốn đi đến tận cùng của nỗi đau để có thể đánh thức bản năng sinh tồn của mình, để ngày mai em có thể sống tiếp. Điều duy nhất em mong muốn là hãy giúp em nuôi con một thời gian. Em không thể đưa con đi cùng em bây giờ vì cũng chưa biết ngày mai em sẽ ra sao. Em chẳng có tiền riêng để dành cho lúc cùng đường, em chưa biết sẽ xoay sở thế nào với tấm bằng đại học Luật 4 năm không đi làm, em cũng không có bất cứ người thân nào bên cạnh giúp đỡ.
Nhưng em biết đó là quyết định tốt nhất cho gia đình anh, mình chia tay nhau, ít ra nó sẽ mở ra cho anh 1 cuộc sống mới, anh có nhà ở Việt Nam. Anh có cơ hội thực sự đón nhận tình cảm với người yêu mới, anh có cơ hội xoay sở tiền bạc giải quyết những khó khăn và anh cũng có cơ hội ở gần bên con, chăm sóc con vì em biết anh rất thương con. Dù mình không còn bên nhau nữa nhưng em vẫn luôn có cảm giác anh và con mãi mãi là người thân nhất của em. Nếu một chữ ký của em có thể đem đến lối thoát cho anh thì sao em lại không làm.
Còn với em, dù có thế nào thì đây cũng là lần cuối cùng em cảm thấy đau. Nhưng vì con em sẽ cố gắng đứng dậy, tìm việc làm, ổn định cuộc sống để một ngày nào đó có thể đón con trở về với em. Em chỉ mong rằng có ai đó trong cuộc đời này khi đọc những dòng chữ này dành ít thời gian nói với em một lời an ủi được không?
Thùy Trang
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)