There is always, always, always something to be thankful for.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tết Trung thu nhớ bạn
ôi ngồi đây nhìn bọn trẻ đốt lồng đèn, nụ cười ngây thơ, ánh mắt mãn nguyện mà sao tôi nhớ ánh mắt buồn của thằng Vui, nhớ cái vẫy tay chào tạm biệt của một tình bạn chớm nở chóng tàn, thương cho ba nó, cho số phận những con người nghèo khó. Nơi nào đó mày có vui như tên ba mày kỳ vọng? (Le Huu Phuoc)
From: lehuuphuoc
Sent: Wednesday, September 15, 2010 1:51 AM
Mỗi dịp gần Trung thu các bé trong xóm lại náo nức đòi ba mẹ mua cho được chiếc lồng đền, bánh trái để tụ họp cùng bạn bè đón chào chị Hằng Nga chú Cuội. Có lẽ mùa Trung thu năm nay đến sớm hơn một phần do thời tiết mát mẻ, một phần các hàng bánh mở ra làm nao lòng các bé...
Nhìn chiếc lồng đèn đo đỏ với chiếc đèn cầy vàng ấm áp lòng tôi lại nhớ năm nào một người bạn thân. Ngày ấy xóm tôi còn vài ngôi nhà lèo tèo, nền đất, cây đu đủ, dàn bông giấy mọc um tùm, mỗi lần tháng 8, tháng 9 là lâm ran tiếng dế kêu, đêm ngủ muộn để "lắng nghe" mưa, cảm nhận hương mùi đất cay cay nồng nồng.
Gia đình tôi không thuộc diện khá giả, nhưng ông bà cũng cưng chiều mua cho thằng con cái lồng đèn thỏ ngọc, một chiếc bánh con heo đậu xanh thơm phưng phức. Tôi hạnh phúc với trò chơi trẻ thơ ấy dạo phố ngân nga hát: "Tết trung thu em đốt đèn... đèn xanh lơ với đèn tím tím...".
Vui là tên thằng bạn mà tôi nhớ nhất có lẽ vì cái tên nó lại trớ trêu với cuộc đời thơ ấu bất hạnh. Nó và bà mẹ ở dưới quê mới chuyển đến xóm không lâu, thằng bạn với ánh mắt trong vắt và buồn buồn. Nó không bao giờ đi chung với bọn tôi mà chỉ dõi trông theo cho đến khi từng đứa đi về nó lặng lẽ nhặt nhạnh những cây đèn cầy cháy trụi mà chơi một mình.
Có lần tôi thấy nó khóc, lúc đó không hiểu vì sao mình lại ngồi cạnh nó cho đến tận khuya mới về nhà. Sau này thân nó mới kể gia đình nó ở quê nghèo lắm, ba nó đạp xe chở đồ ra chợ bỏ mối và trong một lần ông về khuya thì bị tai nạn qua đời. Bên ông là chiếc lồng đèn, vài củ khoai lăn lóc. Ông chạy vội mang về cho thằng con trai có quà chơi Trung thu...
Phải chăng trong niềm vui chung của mọi người thì đâu đó là số phận đau thương của những con người lao động nghèo khổ vẫn phải gánh chịu trong đó có gia đình thằng Vui. Thời gian trôi qua nhanh tôi với nó chỉ đón 2 mùa Trung thu nữa rồi cũng chia tay, nó về quê tiếp tục công việc của ba nó là chở mối cho người ta...
Xóm nhỏ bây giờ không còn những căn nhà mái ngói xiêu vẹo mà thay vào đó các căn hộ cao sang, nền đất thay bằng gạch Tàu, hàng bông giấy cây đu đủ đã bị chặt phá, người trong xóm bỏ đi mưu sinh tứ xứ... Tôi vẫn ngồi đây nhìn bọn trẻ đốt lồng đèn, nụ cười ngây thơ, ánh mắt mãn nguyện mà sao tôi nhớ ánh mắt buồn của thằng Vui, nhớ cái vẫy tay chào tạm biệt của một tình bạn chớm nở chóng tàn, thương cho ba nó, cho số phận những con người nghèo khó.
Nơi nào đó mày có vui như tên ba mày kỳ vọng? Thiên đàng có lẽ không bao giờ tồn tại với những người nghèo như mày đâu nhỉ? Vui ít mà buồn thì nhiều.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)