Nếu bạn đã cố gắng hết sức mình thì bạn sẽ vẫn thanh thản ngay cả khi gặp thất bại.

Robert S. Hillyer

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tình cảm tớ dành cho bạn vẫn nguyên vẹn sau 13 năm
3 năm qua rồi, 13 năm nữa hay hơn thế, không biết định mệnh có cho tớ gặp lại bạn nữa không, nhưng tớ chỉ cầu mong được một lần đứng trước bạn và nói cho bạn hiểu rằng tớ yêu bạn. Định mệnh không cho tớ có bạn thì dù mọi thứ khác ra sao tớ cũng chấp nhận, chỉ cần thấy bạn vui vẻ hạnh phúc.
Từ: A khua
Đã gửi: 04 Tháng Năm 2011 8:07 SA
Bạn thân mến!
Hôm nay, trời Hà Nội lạ lắm, thời tiết cứ như đang ở giữa mùa thu, gió lạnh. Tớ và bạn, đành gọi vậy vì lần cuối cùng gặp nhau tớ và bạn cũng xưng hô như vậy, đều cùng thích mùa thu, mỗi lần nói chuyện với nhau, đều da diết nhớ đến mùa thu của Hà Nội.
Bạn mến, tớ không rõ lý do vì sao bạn lại thích mùa thu, tớ cũng chưa bao giờ hỏi bạn như vậy cả. Còn với tớ, có nhiều lý do để tớ thích mùa thu lắm. Mùa thu là thời điểm tớ gặp bạn lần đầu tiên, lâu lắm rồi, 13 năm rồi bạn mến ạ.
Tớ là một trong 6 học sinh mới chuyển vào lớp, và bạn là người gây ấn tượng nhất với tớ ngay từ cái nhìn đầu tiên khi ấy. Mọi ký ức có thể mờ dần đi, như chàng nhân vật chính trong truyện Rừng Nauy đã từng quên Naoko, nhưng tớ thì có lẽ sẽ chẳng bao giờ quên, kể cả 10 năm nữa khi tớ bằng tuổi nhân vật chính thì cũng là không.
Mùa thu, sau khi tớ vào lớp một năm, đúng trước ngày khai giảng mấy ngày, tớ bất chợt cảm thấy bất mãn một cái gì đó, một cái gì khiến tớ thúc giục phải đi xa. Có lẽ cái bất mãn thường có của một cậu trai trẻ mới 17 tuổi, nên tớ không còn nhớ lý do nữa, hoặc có thể chỉ là một sự nổi loạn bình thường. Nhưng với ánh mắt mọi người, kể cả bạn bè trong lớp, thì hình như tớ ngang tàng, phá phách lắm và có lẽ đang làm chuyện gì đấy rất khủng khiếp.
Có điều một năm thôi nhưng bạn đã tin tưởng ở tớ, để không bao giờ có thể nghĩ tớ là người như vậy. Tớ đi mấy ngày, ở cùng những người không quen biết và hầu như suốt thời gian đó tớ nghĩ về bạn. Ngày cuối cùng trước khi quyết định về để đi học tiếp, tớ còn lại chút đồng lẻ, và gọi điện cho bạn, bạn nghe tớ nói chuyện, và tớ thấy ở bạn sự tin tưởng và một chút gì đó cảm thông, tớ đã vui lắm.
Cũng vẫn mùa thu, một năm sau đó, tớ gặp lại bạn sau mấy tháng hè, và không thể ngờ từ sau hôm đó, tớ lại mất liên lạc với bạn lâu đến như vậy. Lần nào gặp bạn, tớ cũng lại biến thành một cậu trai lóng ngóng, nói lắp bắp thật buồn cười. Từ trước đó rất lâu, tớ đã biết bạn chỉ dành cho tớ tình bạn mà thôi, nhưng dù sao mỗi lần gặp bạn là tớ lại vui lắm rồi, và xung quanh ai cũng dễ dàng nhận ra điều ấy từ ánh mắt tớ, bạn nhỉ.
Mùa thu của 2 năm sau đó, tớ tình cờ liên lạc lại được với bạn. Bạn không thể biết là lúc đó, gần như tớ đã gào lên vì mừng vui khi gặp lại bạn đâu, dù chỉ đơn thuần là nhìn thấy bạn qua webcam. Thời điểm đó, tớ đang rất khủng hoảng vì mọi thứ, nhưng chỉ nhờ gặp lại bạn mà tớ đã vượt qua theo cách mà chính tớ cũng không hiểu nổi tại sao lại dễ dàng như vậy.
Tất nhiên, thời gian đi qua và con người trưởng thành hơn, những khủng hoảng lúc đó so với bây giờ hầu như không là gì cả, nhưng với một cậu trai 21 tuổi sống xa nhà như tớ lúc đó, nó gần như là một phép màu vậy. Nhưng trong cái rủi có may, thì trong cái may cũng có cái rủi, lúc đó, bạn đã ở xa, rất xa chỗ tớ.
Hai đứa cách nhau 14 múi giờ, để gặp bạn thì tớ sống lệch hẳn giờ với tất cả mọi người bên đó, và cũng do từ lúc đó đến tận bây giờ, tớ vẫn có thói quen như hồi đó, lên mạng, invi và chờ đợi nick bạn sáng lên đúng vào thời điểm đó. Mọi thứ diễn ra thật tốt đẹp, tớ gần như có cảm tưởng sắp chạm được đến bạn rồi thì mọi thứ lại tan biến như chưa từng hiện hữu.
Mùa thu, và 3 năm sau thời điểm đó, tớ gặp lại bạn, khó mà nói cảm giác của tớ lúc đó lắm bạn à. Bạn lộng lẫy, rực rỡ và vẫn luôn là người số một trong mắt của tớ. Suốt cả mấy tiếng đồng hồ, hầu như bạn không nhìn đến tớ dù chỉ một lần. Hôm đấy, tớ đã cười rất nhiều, uống rất nhiều, và tớ đã say thật sự, lâu lắm rồi tớ mới say như thế, nhưng đầu óc lại cứ tỉnh táo mặc dù tớ không đi nổi.
Vì sao thế nhỉ? Một ngày như thế đáng lẽ tớ phải vui mà, nhưng tớ vẫn chỉ là con người bình thường với đủ hỉ nộ ái ố. Bạn à, ngày đó là ngày bạn đi lấy chồng. Từ ngày hôm đó, mọi cảm xúc của tớ nó cứ bị đảo lộn theo cách tớ không thể hiểu nổi. Mọi thứ với tớ không còn gì quan trọng nữa.
Với mọi người, tớ chỉ còn lại là một người lạ lùng cực kỳ khó hiểu, đến nỗi sau khi ra trường, rồi đi làm, đến lúc nghỉ làm, mọi người chỉ thắc mắc tớ có một câu là sao hơn 2 năm đi làm, không bao giờ thấy tớ cáu một lần nào cả. Rồi bước ra đời, được mất ra sao đối với tớ cũng chẳng có gì quan trọng, mọi người thì lại nhìn nhận đó là sự lạc quan một cách điên loạn. Chắc như vậy là chính xác nhất vì chính tớ cũng không có cách giải thích nào khác hợp lý cả.
Bây giờ là tháng 5, đầu hè rồi, tớ cũng nhiều lý do để ghét mùa hè lắm, nhiều như tớ đã yêu mùa thu vậy. Mùa hè, năm ấy là năm "Rồng đổi màu", một sáng tháng 5 tớ ngủ dậy, thấy nhà cửa khác nhiều lắm. Và sau cái buổi sáng ấy, lần đầu tiên trong đời tớ biết là nhà tớ nghèo. Tớ phải học cách chấp nhận và những dấu ấn ký ức từ hồi đó đến giờ vẫn khó phai trong tớ.
Mùa hè, cũng tháng 5 như ngày này, tớ hăm hở đi đến nơi hẹn gặp bạn, để rồi sau đó bạn bảo đi cùng đến sinh nhật một người, và cũng chính thời điểm đó tớ biết bạn đã chính thức nhận lời với người đó, và bạn coi tớ như một người bạn.
Mùa hè năm ấy tớ bận bịu một cách kinh khủng, tớ vừa phải đi học ở trường, vừa ôn luyện để thi học bổng du học và dành trọn thời gian còn lại tớ làm thêm tại một cửa hàng internet, nơi tớ có thể tìm tài liệu bổ sung cho kỳ thi của tớ. Hôm ấy đi học buổi sáng, phỏng vấn đầu giờ chiều và từ 3h chiều tớ đi làm cho đến hết ca là 11h mới về nhà. Sáng hôm sau trước khi đi học, mẹ tớ mới bảo là bạn gọi cho tớ. Tớ vui lắm, suốt cả ngày hôm đó và cứ nghĩ mãi xem bạn gọi tớ vì việc gì.
Nhưng hồi đó không có di động như bây giờ, và lúc tớ đi học là sáng sớm nên tớ không lại cho bạn được. Đến chiều khi tớ đi làm, định bụng hôm đó làm nửa ca rồi xin về buổi tối gọi cho bạn, thì thằng bạn báo tin là bạn đã bay từ tối hôm trước rồi. Từ ngày đó, tớ bặt tin bạn, sao mà tớ lại ghét tháng 5 đến thế.
Mùa hè năm ấy là năm tớ đã liên lạc lại được với bạn rồi, và có lúc tưởng chừng mình đã đến rất gần nhau. Bạn đã chia sẻ một số cảm xúc của bạn mà trước đó bạn chưa bao giờ nói với tớ. Nhưng tài trí và cố gắng của một cậu 22 tuổi chưa đủ để tớ đến với bạn, mà chỉ giúp tớ đến được với bạn trong giấc mơ mà thôi, sự thật vẫn luôn là sự thật, tớ tạm thời bỏ dở việc học và quay về.
Mùa hè năm ngoái, khi công việc tớ ở công ty lúc đó đang tiến triển rất tốt, tớ lại hay làm các mảng có liên quan đến đất nước bạn đang ở, vì vậy cơ hội một ngày nào đó tớ gặp lại bạn là không khó. Nhưng tớ nghĩ ra, làm như vậy để làm gì, định xen vào hạnh phúc của bạn hay sao, mà dù bạn có chấp nhận đi nữa thì còn nhiều nhiều thứ lắm, rồi bạn sẽ không hạnh phúc trọn vẹn hơn bây giờ được.
Tớ phải ngừng thôi, mà cũng vì thời gian dành cho công việc nhiều lên, thời gian tớ nhớ đến bạn dần ít đi. Tớ ghét điều đó, ghét thật sự, tớ bị mất ngủ mấy đêm liền, và sau đó tớ ra một quyết định mà theo mọi người là dở hơi nhất tớ từng có, đó là nộp đơn nghỉ việc.
Bạn mến à, tớ thay đổi nhiều quá, đến nỗi cách đây một năm nói chuyện với nhau, bạn chỉ còn thốt lên có một câu là bạn không thể tin nổi vào điều đó, nhưng trong sâu thẳm thì tớ biết vì sao. Từ ngày tớ không biết định nghĩa là buồn hay vui đó, tớ như một kẻ mù quáng, tớ lao vào cái "giống như tình yêu" rất nhiều, chỉ cần ở người kia tớ thấy một nét nào đó của bạn.
Vì tớ chỉ yêu cái nét của bạn trong họ, nên khi ngắm người đó, tớ chỉ thích ngắm ở một góc nhìn tớ thấy ưng ý nhất mà thôi, tớ ích kỷ lắm phải không nhỉ. Mà cũng chính vì lý do đó, nên có thể nói tớ chả yêu ai thật cả, hay có thể tớ không được như các chàng trai khác, yêu một người và được người đó đáp lại một cách trọn vẹn từ cả hai phía, lúc nào tớ cũng thấy thiếu một cái gì đó.
Cũng vì lẽ đó mà chuyện tình cảm của tớ không bền, chỉ vài tuần, vài tháng hay thậm chí vài ngày là thôi. Chuyện đó với tớ cũng chẳng sao, vì sự thực là tớ yêu bạn, và tớ lầm khi có quan hệ tình cảm với một người khác, chỉ vì họ có nét giống bạn, mà tớ thì lại chưa bao giờ hết yêu bạn cả.
13 năm rồi, nhưng chẳng lúc nào tớ vơi bớt tình cảm đó. Dù cho lâu lắm rồi không gặp bạn nhưng tớ vẫn luôn dõi theo bạn bằng nhiều cách. Ngày xưa thì là xem emotion của bạn ở yahoo và MSN, tiếp đó là qua những entry của bạn ở 360, rồi Twitter, FB, tất cả những nơi mà tớ có thể có thông tin về bạn, hoặc đơn thuần chỉ cần nói chuyện với bạn bè hồi phổ thông về tớ, bạn và những tình cảm của tớ dành cho bạn.
Và bạn vẫn đến với tớ, trọn vẹn trong những giấc mơ, thường xuyên hơn là tớ nghĩ, ngay cả khi tớ đang ở bên một người khác. Khi xem Inception, tớ đã nhận ra ngay ước muốn của tớ, giống như một số nhân vật trong phim, có thể đánh đổi cả cuộc đời chỉ để sống mãi trong giấc mơ. Còn với thực tại, thì sự quan tâm lớn nhất là bạn mà thôi.
13 năm qua rồi, 13 năm nữa hay hơn thế, không biết định mệnh có cho tớ gặp lại bạn nữa không, nhưng tớ chỉ cầu mong được một lần đứng trước bạn và nói cho bạn hiểu rằng tớ yêu bạn. Định mệnh đã không cho tớ có bạn rồi, thì dù mọi thứ khác có ra sao tớ cũng chấp nhận, chỉ cần tớ thấy bạn vui vẻ và hạnh phúc.
Bạn mến, bạn hãy hạnh phúc thật nhiều ở ngoài đời thật, và đừng quên đến với tớ trọn vẹn nhất trong giấc mơ của tớ nhé.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)