Reading is to the mind what exercise is to the body.

Richard Steele, Tatler, 1710

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tình đơn phương với chị đồng nghiệp
iết chị đã có con nhưng từ khi gặp lại chị đến giờ tôi cảm thấy rất khó chịu, nhiều khi chỉ muốn chạy đến ôm chặt lấy và giữ chị lại.
Tôi kém chị 4 tuổi, gặp chị cách đây 3 năm, khi đó chúng tôi làm cùng cơ quan. Tôi là dân IT, thỉnh thoảng chị nhờ hỗ trợ chuẩn bị máy chiếu để họp hành, tôi tiếp xúc với chị hoàn toàn chỉ mang tính chất công việc. Tôi nghĩ lúc đó chị rất khó chịu vì tôi kỹ tính, laptop theo chế độ chị được cơ quan phát cho làm việc nhưng mỗi lần dùng máy chiếu thì phải hỏi tôi, không hiểu sao lần nào chị mượn là lần đấy cái máy chiếu trục trặc phải gọi tôi hỗ trợ.
Tôi hay cằn nhằn chị, thậm chí gắt gỏng. Nhiều lần tôi thấy mình gắt chị cũng vô lý, chắc trong đầu chị lúc đó nghĩ “tôi hành chị” nhưng vẫn nhìn tôi có vẻ rất ngại và lần nào cũng nói xin lỗi rồi cảm ơn rất khẽ khọt, nhẹ nhàng.
Thú thật, giờ tôi vẫn cứ tưởng tượng ra ánh mắt đó của chị, nó dịu dàng thậm chí có vẻ rất đáng thương. Rồi tôi quen với mấy cô bé trong phòng chị, vì cùng độ tuổi nên chúng tôi dễ dàng bắt thân với nhau hơn. Cũng từ đó tôi có cơ hội sang phòng chị chơi nhiều và cũng được nghe mọi người kể về chị. Ai cũng nghĩ tôi thích một cô bé trong phòng chị vì tôi hay sang chơi, hay cho quà mọi người nhưng thực tế tôi chỉ muốn để được gặp chị.
Không biết xui khiến thế nào nhưng chỉ một ngày không được gặp chị tôi thấy bứt rứt không yên. Lúc nào tôi sang cũng thấy chị làm việc, vẻ mặt lạnh lùng và không bao giờ để ý đến sự có mặt của tôi, tôi gần như không có cơ hội để tiếp cận hay trò chuyện với chị. Chị cũng không bao giờ tỏ ra khó chịu khi tôi cứ sang phòng lăng xăng giúp mấy cô bạn trong phòng rồi tranh thủ chuyện trò. Mọi người bảo chị không quá khắt khe, công việc cứ xong đúng hạn đã giao nhận và đảm bảo chất lượng là được.
Rồi một lần cuối giờ tình cờ gặp chị đang khệ nệ mang một chồng hồ sơ dầy cộp ra thang máy, tôi đã chạy ra mang giúp và có cơ hội chính thức được nói chuyện với chị. Cũng từ đó chúng tôi nói chuyện thường xuyên, cởi mở hơn. Mọi người trong phòng nói chị chưa yêu ai, nghe đâu có mối tình thời sinh viên với một người đi học nước ngoài nhưng chia tay đã 6-7 năm. Kể từ đó chị chưa yêu thêm lần nào nữa.
Không hiểu sao tôi lại có cảm giác ái ngại và thấy thương chị. Sáng đến cơ quan làm việc sớm, chiều về muộn, tối còn mang việc về nhà làm. Mọi người bảo tôi rủ được chị đi ra ngoài chơi là một kỳ tích. Càng nghe kể về chị tôi càng thấy đặc biệt, là một mẫu con gái điển hình, đủ cả công dung ngôn hạnh. Sao người như chị đến tầm tuổi đó rồi mà vẫn đi về một mình, nghe mọi người trong phòng nói xung quanh chị cũng nhiều bạn bè đồng trang lứa nhưng chị không nhận lời ai.
Tôi ngày đêm nghĩ đến chị, hình như yêu chị mất rồi. Khi thân thiết hơn tôi hay chat với chị qua mạng nội bộ của cơ quan, tôi đã cố tình chọn lựa cách nói chuyện gây sốc với chị. Thực sự tôi cũng tò mò không biết con người chị như thế nào, có biết yêu không, có bị trơ lỳ cảm xúc không? Trong đầu tôi luôn tự hỏi hay là chị bị lãnh cảm mà sao từng đấy năm không yêu một người nào, không có nhu cầu gì sao?
Lần thứ nhất khi tôi nói chuyện lỗ mãng chị tỏ ra sửng sốt, lần thứ hai chị im lặng không trả lời, đến lần thứ ba chị xóa hẳn tôi khỏi danh sách bạn bè. Từ đấy mỗi lần qua phòng chơi, chị lại coi như không có tôi trong mắt, quay cuồng với công việc và không chú ý đến mọi người xung quanh nói gì, làm gì. Tôi có cố tình tiếp cận, hỏi chuyện hay bất cứ việc gì chị cũng chỉ trả lời rất xã giao.
Một ngày tôi nhận được tin chị chuẩn bị lấy chồng, nghe như sét đánh ngang tai, mọi người nói chị toàn chỉ có công việc và như thế thì yêu đương lúc nào? Tôi gọi điện để xác nhận, chị trả lời lạnh lùng là đúng nhưng khi tôi hỏi gì thêm cũng không nói. Tôi quay cuồng muốn biết anh ta là người như thế nào, quen biết chị khi nào, ở đâu, tại sao tôi thấy chị ngày ngày vẫn đi về một mình mà giờ lại có tin sắp cưới.
Có những tối trước đó tôi vẫn đến đứng dưới cổng nhà chị, nhìn lên không lúc nào không thấy đèn trong phòng sáng, chị không đi đâu ra khỏi nhà buổi tối, vậy chị quen và yêu anh ta lúc nào? Tôi nghe mọi người kể anh chồng tương lai của chị là bộ đội đóng quân ở xa, các cô gái kể về tình yêu của họ với đầy sự ngưỡng mộ. Tôi đã lao đến và hét vào mặt chị, sao chị phải dối lừa cảm xúc của mình như thế, người đó liệu có tốt cho chị không vì anh ta đang ở xa? Tại sao chị lại nghĩ không thể yêu một người kém tuổi, tuổi tác có gì mà quan trọng đâu. Cho đến giờ tôi cũng không hiểu vì sao lúc đó lại tìm đến chị nói ra những điều đó.
Chị kết hôn và nghỉ việc ở cơ quan, mọi người bảo chị chuyển công tác theo chồng đến Đà Nẵng nơi anh đóng quân. Từ đấy tôi không nghe bất kỳ thông tin gì về chị nữa, ngay cả trên Facebook, do chị không chấp nhận kết bạn với tôi nên thông tin của chị trên đó tôi cũng không thể cập nhật được. Tôi cũng chuyển công tác đến cơ quan mới, người đầu tiên tôi gặp ngày đầu tiên bước chân vào cổng cơ quan lại là chị. Trông chị khác hơn so với ngày xưa rất nhiều, vẫn khuôn mặt trẻ trung hơn số tuổi của chị nhưng vóc dáng không còn mảnh khảnh như xưa, ánh mắt vẫn dịu hiền và nụ cười lúc nào cũng thường trực trên môi.
Chị mở điện thoại cho tôi coi hình một cậu nhóc rất kháu khỉnh đáng yêu, tôi bảo trông thằng bé chẳng có nét nào giống chị cả, chắc nó giống bố nó rồi và chị cười rất mãn nguyện khi tôi nói điều đó. Ở cơ quan mới mọi người đều ngưỡng mộ tình yêu vợ chồng chị dành cho nhau, nhiều người nói chị bị cuồng chồng, lúc nào cũng chỉ có chồng. Anh chu đáo, hết lòng chiều chuộng chăm sóc vợ con mỗi khi có dịp về nghỉ phép. Còn tôi lại đã lần ra được nơi chị ở, thỉnh thoảng tối tối dù không cố ý vẫn phóng xe về hướng đấy, tôi đứng dưới đường nhìn lên tầng cao một khung cửa luôn sáng đèn, cũng có lúc tôi thấy chị dắt cu tí xuống sân chơi.
Ước gì tôi là người được đi bên cạnh họ. Từ khi gặp lại chị đến giờ tôi cảm thấy rất khó chịu, nhiều khi chỉ muốn chạy đến ôm chặt lấy và giữ chị lại. Vẫn biết suy nghĩ trong tôi quá tầm thường và không ra gì nhưng không sao kìm cảm xúc của mình lại được. Nếu tôi không chọn cách nói chuyện gây sốc cho chị biết đâu giờ đã được ở vị trí của người đàn ông kia. Tôi đau khổ vô cùng mà không biết phải làm sao. Xin hãy cho tôi một lời khuyên, không lẽ tôi lại chuyển công việc nhưng không nỡ xa chị thêm lần nữa.
Thao
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)