The longer you wait for something, the more you appreciate it when you get it, because anything worth having is definitely something worth waiting.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tớ vui vì biết trong lòng cậu có một chút dành cho tớ
ớ luôn chờ đợi cậu rút ngắn khoảng cách ấy lại, nhưng càng chờ đợi thì khoảng cách ấy lại càng lớn hơn, và bây giờ thì quá lớn. Chắc tại tớ hy vọng nhiều quá nên giờ mới nhận ra được khoảng cách ấy lớn đến vậy, mà có thể vốn dĩ nó vẫn như thế.
From: coca
Sent: Friday, March 02, 2007 11:23 PM
To: tamsu@vnexpress.net
Subject: RE: Gui ban gai than yeu
Lâu rồi, tớ không biết một tin tức nào về cậu, chắc là mọi thứ vẫn thế thôi, không có nhiều thay đổi. Thỉnh thoảng, tớ vẫn nhớ đến những kỷ niệm thời ĐH, trong đó có cậu. Lần đầu tiên gặp cậu, cậu đã khác hẳn với mọi người rồi. Cậu là người "thành phố" (theo bọn bạn giới thiệu), nhưng lúc nào cũng ăn mặc giản dị, thậm chí còn tềnh toàng một chút.
Cậu không bao giờ đi giày, kể cả mùa đông rất lạnh. Có thể cậu không thích đi giày, hoặc bộ quần áo (áo sơ mi và quần kaki) của cậu không hợp với giày thể thao mà cậu thì lại không thích đi giày da vì cậu ngại làm người lớn. Đấy chỉ là suy đoán của tớ vì tớ chẳng bao giờ hỏi cậu "tại sao như thế", và tất nhiên tớ cũng không nhận được câu trả lời.
Còn cái mũ mùa đông của cậu nữa chứ, thực sự là nó rất xấu nhưng không hiểu sao cậu vẫn hay đội nó. Mặc dù vậy tớ vẫn không ghét nó lắm, vì nó làm tớ dễ nhận ra cậu trong lớp học hay ở chỗ đông người. Không biết đấy có phải lý do cậu đội nó không nhỉ? Thực ra thì bề ngoài của cậu như vậy thôi, chứ cậu là một con người khá tinh tế và cầu kỳ, tớ cảm nhận như thế.
Cậu luôn muốn gần gũi và hòa đồng với mọi người, nhưng luôn ngại thể hiện những tình cảm đó ra ngoài. Bằng chứng là lời lẽ của cậu lúc nào cũng "gắt gỏng" một chút, "suồng sã" một chút, và "đùa cợt" một chút. Nhưng nó mang nhiều ý tứ và tình cảm của cậu. Vì thế mà tớ thích nói chuyện với cậu.
Mặc dù học cùng ĐH với nhau, nhưng thời gian tớ nói chuyện với cậu không nhiều, mọi thứ tớ nghĩ về cậu bằng cảm nhận nhiều hơn. Có lúc tớ rất giận cậu, vì cậu đã "nói chuyện như quát vào mặt tớ" khi tớ nhờ sự giúp đỡ của cậu. Tớ biết cậu làm như thế là giúp tớ, là muốn tớ bỏ cái thói làm việc thụ động đi. Nhưng đã chạm vào lòng tự ái thì tức giận và đôi khi cả nước mắt nữa do bản năng mà trào ra thôi. Lúc đó thì tức cậu 1, mà tức mình 10, vì cảm thấy mình kém quá.
Thực ra trong suốt thời gian học ĐH, càng ngày càng cảm thấy quý cậu hơn vì thấy cậu có nhiều suy nghĩ giống tớ. Tớ thích một cuộc sống giản dị, nhưng không quá tềnh toàng, và điều quan trọng là có tình cảm. Tớ cũng muốn quan tâm đến bạn bè, vì tớ sợ cái cảm giác buồn mà không ai biết, không có ai chia sẻ.
Tớ cũng ngại khi biểu hiện cảm xúc ra ngoài, nhưng thực sự là tớ rất thích đối xử với mọi người một cách tình cảm và được nhận tình cảm từ mọi người. Tớ cũng ngại thay đổi, và lúc nào cũng thích mình là một đứa trẻ con. Có lẽ vì tớ với cậu giống nhau quá nên lại khó gần nhau. Tính tự cao và tự ti của tớ ngang nhau, còn cậu thì rất kiêu đối với bản thân mình, nên lúc nào tớ với cậu cũng có một khoảng cách.
Tớ luôn chờ đợi cậu rút ngắn khoảng cách ấy lại, nhưng càng chờ đợi thì khoảng cách ấy lại càng lớn hơn, và bây giờ thì quá lớn. Chắc tại tớ hy vọng nhiều quá nên giờ mới nhận ra được khoảng cách ấy lớn đến vậy, mà có thể vốn dĩ nó vẫn như thế.
Trước khi xa cậu, tớ không đủ kiên nhẫn nên muốn thử rút khoảng cách xem sao. Tớ đã suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ rất lâu, và cuối cùng cũng quyết định được là sẽ nói chuyện thẳng thắn với cậu một lần. Kết quả là, chẳng có cái gì mới hơn cả, nó vẫn mờ mờ ảo ảo như thế, thậm chí còn mờ hơn.
Chỉ một điều mới tớ nhận ra ở cậu là "cậu là một con người bản lĩnh và suy nghĩ chín chắn". Nhận được mail của cậu, tớ vừa buồn lại vừa vui. Tớ vui vì tớ biết trong lòng cậu có một chút dành cho tớ, nhưng tớ buồn vì tớ biết là tớ với cậu rất khó có thể gần nhau. Nhưng dù sao, cái mail đó cũng là một kỷ vật đối với tớ, thỉnh thoảng tớ cũng đọc lại nó mỗi khi suy nghĩ linh tinh vớ vẩn.
Tớ cũng vừa đọc lại nó xong, và tự nhiên một viết vài dòng cho cậu. Nhưng tớ không muốn gửi vào hòm thư của cậu, vì lòng tự cao và tự ti của tớ, và vì tớ nghĩ làm việc đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Nếu có duyên, thì cậu sẽ đọc được những suy nghĩ này của tớ, để... mà không biết để làm gì nữa. Còn một lý do nữa để tớ viết, đó là tớ muốn suy nghĩ của mình được thông thoáng hơn, được mạch lạc hơn và được giải tỏa hơn. Điều tớ muốn là sự rõ ràng.
Ký tên: Coca
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)