A friend is someone who knows all about you and still loves you.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tôi muốn kiếm vợ cho chồng
ôi cảm thấy chua xót mỗi khi đọc những bài nói về nỗi lo sợ bị mất chồng hay bày cách giữ chồng bởi tôi đang mong muốn có ai quyến rũ được anh. Tôi còn hăng hái để ý kén vợ cho anh mà không hề ghen tẹo nào. Tôi nói thực lòng mà nhiều người chưa tin cứ nghĩ là tôi giận dỗi nhất thời. (Nguyet)
From: Luu Anh Nguyet
Sent: Monday, September 06, 2010 3:00 AM
Tôi rất thích câu chúng ta ai cũng cần có một người để tâm sự, đó là tựa đề của một bài viết trong một cuốn sách nào đó nên càng thấy chuyên mục Tâm sự này thật sự bổ ích cho những ai cần được xả stress như tôi. Bài viết đó cũng nói là được trút bầu tâm sự còn có tác dụng chữa bệnh rất tốt. Song vì hiếm có thời gian rảnh nên đến nay mới có dịp "chữa bệnh", rất mong nhận được sự ủng hộ của các bạn. Xin chân thành cảm ơn.  
Tôi và anh bằng tuổi nhau, học cùng trường cấp 3 và biết nhau khi học cùng lớp ở một trường chuyên nghiệp. Anh đẹp trai thì tôi cũng xinh gái, anh thông minh thì tôi cũng sáng dạ, anh tài giỏi công việc của nam giới thì tôi cũng không kém gì về mặt nữ công gia chánh… Vì thuộc "đội mạnh" như vậy nên các "đối thủ đáng gờm" nam hay nữ đều tự động dạt ra hết làm cả hai đứa không có cơ hội đến với mối tình thứ hai trong đời để so sánh chọn lựa hay tìm hiểu thêm người đời…
Tuy vậy tình yêu cũng đủ phần thi vị bởi cũng có chút sóng gió là sự ngăn cản của bố anh (lý do không phải cụ không thích tôi đâu nhé) nên sau 7 năm vượt khó mới có được cuộc hôn nhân mãn nguyện cả hai bên. Chồng thì không hề rượu chè, cờ bạc, trai gái, thuốc lá cũng không, cung cúc tận tụy làm ăn, chăm lo cho gia đình. Vợ thì vốn tính giản dị, không đua đòi quần áo, phấn son, chỉ thích quanh quẩn ở nhà thu vén may vá, đan lát, bếp núc nấu nướng…
Cả nhà đều cần kiệm, chịu thương chịu khó nên dần dần đã gây dựng được một cơ ngơi khang trang với sự sung túc đầy đủ khiến nhiều người lấy đó làm điều mơ ước. Không biết có phải như vậy là "ăn hết của thiên hạ" hay "thiên hạ mất nhờ" không chứ điều đáng buồn duy nhất là lời phán độc địa "được cả đôi Thiên lôi đánh một" đã tai quái giải trừ bằng sự ra đi của cháu gái út 5 tuổi vì bệnh ung thư não… Hai cháu lớn một gái, một trai (điểm 10 về sinh đẻ nhé) thì ngoan ngoãn, học giỏi, nay đã tốt nghiệp ĐH, có việc làm lương cao ổn định, nơi làm tốt và cùng đang có bồ.
Chúng tôi thì hiện nay ngoài mấy căn nhà cho thuê ra còn có công việc vừa làm cho vui tuổi trung trung (trước đây làm công việc khác), vừa tăng thêm thu nhập. Anh làm thầy lang (đăng ký hẳn hoi), có phòng chữa bệnh đàng hoàng, đẹp đẽ. Còn tôi cũng đông khách đặt hàng đan, móc, may sửa quần áo. Đó là niềm đam mê của tôi. Vì có hộ chiếu nên chúng tôi dễ dàng đi du lịch, mỗi năm đi một vài nước.
Coi như cả tình yêu, hôn nhân và gia đình đều đạt mức lý tưởng. Tôi kể ra đây không phải để khoe mà là để ý nghĩa thêm sự tâm đắc của tôi với câu nói của một nhà văn nào đó: "Mỗi một gia đình, sau mỗi cánh cửa đều có những giọt nước mắt".
Nếu nói là chúng tôi không hạnh phúc thì cũng không đúng. Do có điều kiện nên những lúc bình thường trời quang, mây tạnh thì vợ chồng vẫn thường vui đùa, có khi còn lãng mạn hơn cả phim ảnh… Rồi cũng phải có khi mưa, khi giông, khi bão hay "động đất" đi nữa thì cũng là "chuyện bình thường ở huyện" vì ai cũng biết rằng sau cơn mưa thì trời lại hửng nắng… Nhưng vấn đề là ở chữ "nhưng", cũng như về sau của câu ẩn ý bóng ở trên: "…nhưng có ai ngờ sau cơn mưa thì trời đã về chiều"…
Tôi vừa như đứa con thấy mẹ về ấm ức, nức nở mách tội ông anh trai độc đoán ở nhà cậy thế bắt nạt. Song tôi lại quệt đen rồi bấm nút xóa hết đi (ở chỗ dấu chấm lửng) vì đó không phải mục đích của bài viết này, vừa tránh được tội nói xấu chồng. Tôi cũng rất tiếc, tuy đó mới chỉ là một vài sự việc trong số những "lâm ly bi đát" (nếu kể hết thì thành cuốn chuyện) để các bạn thấu hiểu cho tâm sự của tôi. Tất nhiên là nó rất đặc biệt vì mỗi cây một hoa, mỗi nhà một cảnh mà.
Nhưng cũng phải kể sơ qua kẻo các bạn hiểu sai. Cả hai đều có ăn, có học nên những lần đấu khẩu của chúng tôi thì dù là ở mức độ bão gió cũng chỉ là những cuộc cãi lý. Có 1-2 lần anh thay đổi cách xưng hô anh - em thôi thì đối với tôi cũng là động đất rồi. Vấn đề là ở nội dung sự việc. Tôi thì không thể chịu được những chuyện vô lý, song thường cuối cùng vẫn phải chịu thua vì anh có tài biện luận sai thành đúng, đúng cũng thành sai (chính anh tự nhận vậy). Riêng nói về đề tài này thôi cũng có thể hết cả trang giấy cơ, nên xin phép stop nhé!
Tôi vẫn sống vui vẻ gần 30 năm nay vì chẳng lẽ cứ sau mỗi lần có chuyện cứ mặt nặng, mặt nhẹ mãi cũng chẳng ích gì và tôi tự đặt ra cho mình một cái đích trong suy nghĩ là cố gắng chịu đựng đến khi con cái trưởng thành… Bây giờ đã sát đích rồi nên tôi mới nêu phương án… hiển nhiên là không có người ủng hộ vì mấy ai tán thành chuyện phân ly. Nhưng trường hợp của tôi có điểm khác, tôi muốn có một sự thu xếp nhẹ nhàng, hai bên đều được vừa ý.
Tôi chỉ cần được rời xa anh cho tư duy được thảnh thơi, thoải mái, không bị ức chế, bực bội là được. Đâu cần ly dị vì tôi không cần đi bước nữa (sợ chết khiếp rồi), cũng không cần phần nửa gia tài (vì tôi sống đơn giản)… và nhất là thấy cánh đàn ông có vẻ không thích cụm từ "bị vợ bỏ" thì tôi xin được chịu tiếng "bị chồng bỏ" cũng được. Tức là nếu anh làm đơn ly dị thì tôi an tâm ký, chứ tôi sẽ không bao giờ chủ động làm đơn đó.
Tôi cảm thấy chua xót mỗi khi đọc những bài nói về nỗi lo sợ bị mất chồng hay bày cách giữ chồng của một số chị em bởi tôi thì lại đang mong muốn có ai đó quyến rũ được anh. Thậm chí tôi còn hăng hái để ý kén vợ cho anh mà không hề thấy ghen tẹo nào vì người đó tất nhiên phải trẻ đẹp và giỏi tề gia nội trợ hơn tôi (người ta thường ghen với người hơn mình mà)…
Tôi nói thực lòng mà nhiều người chưa tin đó là sự thật cứ nghĩ là tôi nói giận dỗi nhất thời. Được người chị ruột anh tỏ ra thông cảm thì lại bảo: "Đã chịu được cả ngày từ sáng đến tối rồi thì cố gắng chịu thêm một tí nữa... ".
Một người lại chê trách với ý khác: "… như vậy là chị nhẫn tâm đẩy cái khổ sang cho người khác chứ không phải chị hiền lành, hảo tâm gì…". Ý kiến này làm tôi hơi lung lay, nhưng tôi lại nghĩ cũng có thể những đòi hỏi của tôi về anh sai ở đâu đó. Chứ như các bạn thấy đấy, anh vẫn đích thực là người chồng lý tưởng đối với nhiều phụ nữ khác đấy chứ! Mọi người quen biết đều nói ai có phước mới lấy được anh cơ mà! Vậy là tôi đang làm điều phước đấy chứ!
Đối với anh tôi cũng nghĩ đó là cái phước cho anh chứ mấy ai trong số các quý ông thành đạt ở tuổi ngũ tuần mà được người vợ "quá đát" vừa già vừa xấu tự động nhã ý "bật đèn xanh" cho, thế là được tự do thoải mái lựa chọn người vợ mới, vừa ý mình. Khi xưa còn trẻ có thể còn bồng bột nên chọn nhầm (tôi cũng có những điểm anh không thích). Chứ không phải tôi "vắt chanh bỏ vỏ" như anh nói vì anh vẫn còn sung sức, phong độ lắm…
Về phía anh, tất nhiên là anh không thích việc này. Có lần trước mặt mọi người, có cả mẹ tôi anh cũng nói: "Em cứ đi làm cái việc mà anh không thích (kiếm vợ khác cho anh). Tôi bảo: "Thì anh đã làm cả ngàn việc em không thích thì sao?". Anh nói: "Đó là những việc nhỏ". Tôi đâu có vô lý tý nào khi trả lời: "Thế là hòa" phải không các bạn?
Trách nhiệm làm mẹ coi như tôi đã hoàn thành, trách nhiệm làm vợ thì đúng là tôi chưa làm xong. Có lẽ điều đó làm tôi trăn trở, nhưng đó chỉ là trách nhiệm với nghĩa vụ chứ hình như tôi không còn tình yêu đối với anh (vì tôi không thấy còn có cảm giác ghen tuông như trước đây). Tôi nhận thấy đó không phải lỗi tại tôi mà chính anh đã dần dần làm mất nó.
Tôi cũng đã nói với anh như vậy và cũng đã cho anh cơ hội để lấy lại nó khi một lần nghe anh thành thực yêu cầu: "Chúng mình làm lại từ đầu nhé!". Nhưng ít lâu khi sau tôi hỏi: "…Sao em không thấy anh có thay đổi?", anh trả lời nghiêm túc: "Anh đâu nói là anh thay đổi mà ý anh là muốn được quay lại sống như những ngày trước đây…". Anh đâu có nhớ rằng ngay từ những ngày đầu mới cưới, anh cũng đã làm tôi phải khóc hai lần… Tôi không còn muốn trách anh nữa vì biết rằng anh không dễ gì thay đổi…
Tôi không ân hận là đã lấy anh vì anh là người tôi yêu nhất, thực sự giỏi giang nhất. Ngoài cái may mắn thiên hạ thường nghĩ ra tôi còn thấy may cho tôi ở chỗ những lần giận anh tôi không có sự so sánh anh với ai hoặc nếu có thì là ai đó có khi còn tệ hơn (anh là N°1 rồi mà).
Nhân vô thập toàn (chị anh bảo vậy) do đó tôi cũng không ân hận là đã lấy chồng. Vì phải lấy rồi mới biết được, ở trong chăn mới biết chăn có rận! Mà có thế thì mới có những cuộc ly dị chứ nhỉ, nên tôi cũng sẽ không nói câu "biết thế"… Thế mà có lần anh bảo tôi: "…Nếu thế thì ngay từ ngày xưa đừng đi lấy chồng…".
Tôi chỉ ân hận là đã có ý nghĩ (vì đã làm được gì đâu) không thích sống với anh đến cuối đời, thua kém xa rất nhiều người phụ nữ khác hy sinh hết cả một đời cho chồng con… Nhất là hai người đàn bà mà tôi gần gũi nhất, biết rõ nhất là mẹ tôi và mẹ chồng tôi, tức mẹ của anh.
Nhiều người thân quen có ý trách tôi dở hơi, có nhà cao cửa rộng, cuộc sống sung sướng thế mà lại có ý nghĩ kỳ cục… Tôi không dám ví tôi như cô công chúa trong cung vua ngày xưa hay một cô tiểu thư con nhà giàu, nhưng xin hỏi mọi người khi đọc thấy chuyện kể mấy nhân vật đó từ bỏ nơi xa hoa quyền quý để sống một cuộc sống dân dã hay lên chùa đi tu thì có ai nói đó là "sướng quá hóa rồ" không?
Trút bầu tâm sự xong thật là nhẹ người như được xông cảm, chắc nếu tìm được nhiều bạn đồng cảm (không phải cùng bị cảm gió đâu đấy) thì còn sảng khoái biết bao nhiêu!
Chào thân ái!
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)