Never judge a book by its movie.

J.W. Eagan

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tôi may mắn vì được là học sinh của cô
ôi biết tôi hay bất cứ ai cũng không thể làm được như cô, không ai có đủ sự nhiệt huyết trong cô hoặc nói một cách khác là không ai gan lỳ như cô. Ý tôi không phải là không ai xứng đáng làm giáo viên như cô, mà là rất khó để có thể tìm được một người cô tận tụy với học trò của mình như cô. (Việt)
From: Nguyễn Hoàng Việt
Sent: Tuesday, December 07, 2010 9:19 AM
Hôm nay là ngày sinh nhật cô giáo môn tiếng Việt của tôi. Thấy cách tôi tự làm những tấm thiệp bằng tay, viết lên đó vài lời chúc rồi đem tặng cho cô, cô đã cảm động đến phát khóc. Tôi thì ngồi im thin thít vì bản thân thôi còn không biết ngày sinh nhật của cô là ngày hôm nay. Chả trách được, dù sao tôi cũng là học sinh mới đến trường chưa được bao lâu, nếu năm sau thì tôi chắc chắn sẽ nhớ.
Tôi áy náy từ chiều tới giờ, chẳng phải vì tôi không nhớ sinh nhật của cô, chẳng phải là do cô không nhận quà có giá trị cao, cô cần đâu những thứ đấy. Chỉ là tôi thấy hôm nay là ngày sinh nhật của cô, mà cô đã vào nói với cả lớp là cô rất lo lắng về lớp 11, 12 chuẩn bị thi. Một năm chỉ có một ngày sinh nhật, vậy mà cô cũng không có được niềm vui trọn vẹn, niềm vui pha lẫn sự lo lắng.
Tôi nghĩ đây cũng là một phần trách nhiệm của tôi, tôi nghĩ tôi phải làm gì đấy để tặng cho cô, để giảm bớt sự lo lắng trong cô. Đối với tôi, thứ làm cho tôi vui nhất là nhận ra lỗi lầm, nhận ra những việc sai trái của mình mà bản thân tôi không thấy. Tôi muốn tôi là nhất, càng cao càng tốt, tôi không sợ bước chậm, chỉ sợ đứng im thôi.
Nhưng tôi phải biết được những gì tôi sai thì tôi mới sửa sai và làm cho đúng, đó là một điều không bao giờ sai theo quan niệm của tôi. Nhưng tôi đang nói về cô, không phải là về tôi, mỗi người có những suy nghĩ khác nhau nên tôi chỉ sẽ nói về những gì tôi nghĩ về cô giáo dạy Văn tên Thùy của tôi, người mẹ chung của cả lớp.
Ngày đầu tiên tôi gặp cô giáo Thùy là ngày đầu tiên tôi đến lớp tiếng Việt. Lúc đấy tôi còn là một thằng bé bỡ ngỡ với những thứ mới mẻ và nhút nhát vì tôi muốn giữ được những hình ảnh ban đầu đẹp đẽ trong mắt tất cả mọi người, để tôi có thể kết bạn và sớm hòa nhập, thay vì tạo một vòng chắn vô hình xung quanh tôi khiến các bạn cảm thấy tôi không thân thiện.
Ngày hôm đó là thứ năm, thường thì tôi có tiết tiếng Việt vào tiết 7 của thứ 2 nhưng ngày hôm đó tôi lại có 2 tiết tiếng Việt đầu giờ, tôi và cô lúc đấy là 2 người hoàn toàn xa lạ, tôi lẳng lặng đến gần bàn cô và ngồi để gây sự chú ý với cô. Đúng như kế hoạch, có lẽ cô đã hiểu được suy nghĩ của tôi hay có thể là trách nhiệm của cô đối với học sinh mới. Cô chào tôi, giọng rất ân cần, tôi cũng chào lại.
Chúng tôi giới thiệu về nhau, cô hỏi tôi rất nhiều câu hỏi mà tôi không thể nhớ hết. Tôi chỉ nhớ được những câu sơ sơ như hỏi về ngôi trường trước tôi học, tôi sống ở khu vực nào và về trình độ tiếng Việt của tôi. Tôi chỉ trả lời ngắn gọn thôi vì lúc đấy tôi rất nhát và rất sợ, tôi sợ những ánh mắt soi mói một cách tò mò từ các bạn. Vậy là ấn tượng đầu tiên của tôi về cô là cô rất hiền từ.
Sau một vài tuần học trong lớp của cô, tôi thân thiện hơn với các bạn và tôi cũng đã nói chuyện với cô nhiều hơn. Cô rất quan tâm tới tôi, có lẽ cô cũng hiểu được tâm trạng bỡ ngỡ của tôi. Cô đã giúp tôi những thứ mà đối với tôi là rất mới mẻ vì ở ngôi trường trước, tôi được học bằng tập và sách nhưng không như ở bên này. Rồi cô còn kể với tôi những chiêu của những học trò cũ như trốn nộp bài hay nói chung là những chiêu để qua mắt cô.
Cô nói với tôi rằng cô rất dữ nên tôi chớ có được lười hay hư. Cô còn kể với tôi là cô có một biệt danh là Thùy phù thủy hay là mama Thùy. Mama Thùy có lẽ là cái tên khá gần gũi với học sinh của cô, nếu có chuyện gì với một đứa bé thì hẳn nó không nói thì mẹ nó cũng cảm nhận được gì đó. Mẹ nó chăm sóc cho nó, ở bên nó gần như cả ngày, nhưng Mama Thùy đâu phải mẹ chúng tôi, có lẽ vì cô rất sâu sắc và cô đã trải qua nhiều năm đi dạy.
“Nhất quỷ nhì ma, thứ ba học trò”, học trò nào cũng có lắm chiêu nhưng cô còn lắm chiêu hơn cả học trò. Chỉ đơn giản là cô cũng từng là học sinh, cũng từng đi học và cô rất được các bạn nữ trong lớp quý mến nên cô luôn khai thác thông tin về những trò quậy phá mọi lúc mọi nơi. Tôi biết là những ai đọc được những điều này sẽ nghĩ cô là một người rất ma lanh và sẽ chẳng qua mặt được cô, nhưng nếu nghĩ theo một góc nhìn khác sẽ thấy cô là một cô giáo cực kỳ đặc biệt.
Theo tôi đã thấy, cô không tạo hình ảnh đẹp đối với những học sinh của mình như bao giáo viên khác, mọi lúc thì hiền dịu, tới lúc bị học sinh chọc tới mới lộ rõ bên trong. Nhưng tôi thấy cô có lúc nghiêm khắc hoặc là đồng cảm với học sinh chứ không nổi đóa lên. Có những người la hét, chửi rủa học sinh nhưng đâu có trừ điểm như cô. Học với cô tôi mới thấm thía được điểm của các môn nó quan trọng tới mức nào.
Với tôi, hình ảnh đẹp của cô chính là sự tận tụy với học trò của mình. Cô luôn dạy học trò của cô là học thì luôn phải chủ động, chứ không thể để cô rượt theo vòng vòng chỉ để nhắc nộp bài hay phạt. Cô luôn luôn có mặt để giúp đỡ cho tôi, chỉ cần tôi gửi một bức thư điện tử cho cô là cô sẽ bỏ thời gian quý báu của cô để giúp tôi. Cô đã dành thời gian cho học trò của mình như vậy thì tôi không biết được là cô làm cách nào để dành thời gian cho gia đình, cô dạy tới cả 5, 6 lớp chứ không riêng gì lớp tôi.
Vì quá tận tâm, nhiều lúc tôi thấy cô xem học trò của mình như là con của cô, cậu con trai 8 tuổi học giỏi, chăm chỉ. Không như tôi ngày trước, chỉ biết chơi game rồi bỏ làm bài, khi nhìn lại tôi mới thấy là tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian quý báu của mình. Tôi dù là học sinh, nhưng tôi đã đọc nhiều sách báo về nghề nhà giáo, khi những người ví nghề nhà giáo như là những chuyến đò, tôi nghe nó cứ phũ phàng thế nào.
Nhưng nó cũng có cái lý của nó, người lái đò tận tuỵ với mỗi chuyến đò đầy cùng bao nhiêu khách sang sông ai mà nhớ hết, cũng như cô dạy bao nhiêu học sinh cũng sẽ chả nhớ hết được những người ấy. Những thầy cô giáo và những người lái đó có những nét tương đồng ở chỗ vô cùng thầm lặng và cũng vô cùng tận tụy, đó là về nghề nhà giáo nói chung, còn tôi đang tập trung vào để nói về cô giáo tôi. Có người nói những người dạy văn thường có tính cách ủy mị, nhu nhược, nhưng cô giáo tôi lại khác.
Cô không yếu đuối về tâm hồn, không thô bạo trong cử chỉ, cô thật sự chuẩn mực theo đúng nghĩa là người phụ nữ Việt Nam và cô còn cả một trái tim đầy sự nhiệt huyết. Trong giờ học, cô thường nở nụ cười với tôi, nụ cười rất tươi và trong trẻo để khích lệ tôi phải cố lên, tập trung học và giúp tôi tỉnh táo hơn trong lớp. Có những lúc cô còn chia sẻ những chuyện buồn vui của cô, hoặc là cô lấy lỗi lầm của một học sinh nào đó để các bạn khác nhìn mà chú ý không đi vào vết xe đổ.
Có khi cô còn quan tâm tới tâm tư cảm xúc của học sinh của mình, đôi khi cô phải đặt mình vào hoàn cảnh hoặc là phải hiểu các học trò của cô cũng đang ở tuổi lớn nên chuyện tình cảm của các bạn cô như là một quân sư. Cô được biết đến như một cô giáo dạy tiếng Việt, cô còn dạy cả cách cảm nhận cuộc sống, tâm hồn hay có khi là chỉnh lại những thói quen xấu để xây dựng nền tảng có ý thức học tập của học sinh của mình.
Có những khi lớp học yên ắng làm cô ngâm thơ luôn trong lớp, thường thơ về các học trò của cô. Nhiều khi cô còn kể cả những câu chuyện mang giá trị đạo đức hay là những chuyện đã làm cô bận tâm để cho các bạn suy ngẫm và trưởng thành hơn. Cô đã góp phần giữ gìn văn hóa Việt Nam trong học trò của cô ở một ngôi trường quốc tế, một môi trường quốc tế cho các học sinh Việt Nam của cô.
Tôi nhận ra tôi đã quá may mắn vì được học với cô, may mắn vì có được tình thương của mẹ "hiền" và cả tình thương của mẹ “dữ”. Mẹ “hiền” lo cho tôi từng miếng ăn, áo mặc, chăm sóc cho tôi từng ngày và cho tôi có đủ nghị lực để sống tốt. Còn mama Thùy là mẹ “dữ”, lo lắng, nghiêm khắc và dạy tôi những điều hay để tôi có đủ kiến thức cho mai sau. Cô giáo đã dạy tôi rất nhiều để tôi sống tốt hơn và tôi sẽ giữ những kỹ năng cần thiết đó để thành công trên đường đời.
Tương lai của tôi có thể sẽ trở thành một doanh nhân, một kiến trúc sư, luật sư hay có thể là một bác sĩ và chắn chắc sẽ không phải là nghề giáo viên như cô. Tôi biết tôi hay bất cứ ai cũng không thể làm được như cô, không ai có đủ sự nhiệt huyết trong cô hoặc nói một cách khác là không ai gan lỳ như cô. Ý tôi không phải là không ai xứng đáng làm giáo viên như cô, mà là rất khó để có thể tìm được một người cô tận tụy với học trò của mình như cô.
Có những người tốt nghiệp sư phạm rồi đi làm giáo viên, nhưng cái suy nghĩ trong họ có thể làm họ thờ ơ với học trò của mình. Bất cứ người giáo viên cũng có thể làm như vậy: “học là việc của em, em phải có ý thức với việc học của mình hoặc là tôi sẽ xem như em không có trong lớp”. Nhưng cô thì không, dù có thế nào đi nữa cô cũng sẽ không bỏ rơi những học trò của mình. Tôi rất kính trọng cô và tôi mong cô giáo sẽ có một ngày sinh nhật thật là ý nghĩa.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)