People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tôi đã mất tình bạn vì vợ anh quá ghen
nh chặn cuộc gọi, vợ anh đã làm tôi tổn thương, tôi không làm gì có lỗi cả, và cấm tôi không được liên lạc với anh. Giờ đây tôi rất muốn nghe giọng nói của anh hay tín nhắn, miễn là tôi biết được anh đang hiện diện trên cõi đời này. (Loan)
Từ: Loan
Đã gửi: 13 Tháng Giêng 2012 10:01 SA
Tôi đã có một mối tình đầu rất đẹp thời sinh viên, lúc ấy tôi đang học năm tư. Chàng trai ấy thích tôi, tỏ tình với tôi và tôi đã chấp nhận anh. Thời gian bên nhau thật ngắn ngủi vì chúng tôi phải lo cho kỳ thi. Tôi nhớ khi ấy vào mùa đông, và tôi đã cùng anh đón Noel trong nhà thờ thật là hạnh phúc.
Vì chúng tôi rất ham học, nên chỉ hẹn nhau cuối tuần gặp, và nếu đôi khi có chuyện gì gấp thì anh sẽ vào ký túc xá thăm tôi. Qua tết chúng tôi không gặp nhau nhiều vì phải đi thực tập, và chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp. Cũng trong khoảng thời gian ấy, hình như anh đang cố gắng muốn xa tôi vì nghĩ rằng tình yêu sinh viên sẽ khó đến được và anh nói với tôi lý do là sợ làm tôi khổ. Nhưng lúc ấy tôi không biết là anh còn phải lo trả nợ ngân hàng và không muốn tôi sống khổ khi ra trường.
Sau ngày biết điểm thi tốt nghiệp, tôi đã báo anh và anh đã la tôi vì tôi thi một môn được có năm điểm. Anh chở tôi ra bến xe để tôi bắt xe về thăm ngoại ở Phù Mỹ trước khi về Banmê xin việc. Tôi biết là tôi sắp mất anh vì tình cảm anh hời hợt hơn, ngày tôi trở lại Quy Nhơn tôi đã ghé thăm anh cùng những người bạn và chúng tôi đi uống nước cùng nhau. Nhưng tối hôm ấy lòng tôi trĩu nặng vì tôi và anh chưa biết rõ một điều là tương lai sẽ đi về đâu.
Ngày đi lấy bằng tôi và anh gặp lại nhau tình cờ, nhưng giữa trưa hôm ấy tôi và anh đã giận nhau, vì tôi lỡ làm cho anh phật lòng khi ghé thăm nhà anh mà chưa hỏi trước ý kiến của anh. Thực sự lúc ấy tôi biết rằng tôi và anh sẽ vĩnh viễn không thể gặp nhau được vì tôi định xin việc ở một xa, rất xa anh và gia đình tôi nữa. Vậy là tôi bắt xe về quê và hai người chia tay nhau từ đây mà không biết lý do là gì?
Những ngày tháng sống thiếu anh và lo lắng cho anh thật khổ sở, bên cạnh đó tôi chưa xin được đi dạy nên ngày càng ít nói hơn với gia đình mình. Tôi đã làm tiếp thị bán cà phê bột, rồi đi dạy kèm để giúp đỡ gia đình. Nhưng nỗi nhớ anh không thể quên, và tôi đã buồn đến độ bị bệnh sinh lý.
Lòng tự ái và tổn thương rất nhiều khi tôi chứng kiến anh đi cùng một người còn gái khác tại Phan Thiết, lòng tôi đau như chưa bao giờ được đau. Anh nói cho anh giải thích, nhưng tôi đã không cho anh cơ hội vì nếu anh thương tôi thì đã không để cho tôi phải khổ sở thế này. Tôi đã ra đi và chúc anh sống thật hạnh phúc bên người con gái anh lựa chọn.
Anh không biết rằng tôi đã xin việc ở huyện để mãi thầm lặng đi bên anh. Nhưng sau này tôi tình cờ gặp cô bé anh yêu, và anh đã biết tôi vẫn sống ở Bình Thuận nên anh đã chuyển lên Gia Lai công tác. Và nơi đây anh đã quen một cô giáo cấp hai và lấy làm vợ, có một cô con gái nhỏ.
Trước ngày tôi đám cưới anh đã chạy từ Gia Lai qua Ban Mê thăm tôi, tất nhiên là lúc này anh vẫn chưa lấy vợ. Anh đã hỏi tôi liệu là chúng tôi có thể bắt đầu lại từ đầu được không? Tôi đã trả lời là không được vì tôi đã làm giấy tờ kết hôn với chồng sắp cưới của mình rồi, vì người bên Đạo, tôi đã nói với anh tôi không thể để gia đình mình buồn vì quá hy vọng vào tôi.
Tôi đã lấy chồng và sinh con. Lúc con tôi 4 tháng anh đã báo tin là anh sẽ lấy vợ, tôi cũng hơi buồn, nhưng chẳng lẽ bắt anh ở vậy hoài cũng không được vì ba mẹ hối thúc. Anh kể anh chụp hình cưới mà không vui, và sống đôi khi cũng buồn lắm và nhớ tôi. Chúng tôi vẫn chuyện trò, lúc buồn hay vui, chỉ nhau cách sống và chăm sóc gia đình riêng của mỗi người.
Tôi và anh sẽ không đánh mất đi tình bạn quý giá khi vợ của anh đọc tin nhắn và yêu cầu tôi không liên lạc với anh nữa. Anh cũng đã nói với tôi đừng liên lạc nữa, khi nào anh sẽ gọi cho tôi vì vợ anh mới sinh được ba tháng, nhưng lúc ấy anh đã khóc và rất buồn. Tôi và anh chỉ là tình bạn, có đôi lúc anh hỏi tôi hay làm lại từ đầu, nhưng tôi đã bảo không được vì tôi cũng có chồng và con trai lém lỉnh. Tôi không muốn gia đình mình đổ vỡ, và càng không muốn gia đình anh đổ vỡ.
Mấy ngày này tôi rất buồn, vì không biết tôi sẽ còn liên lạc được với anh nữa không? Anh chặn cuộc gọi, vợ anh đã làm tôi tổn thương, tôi không làm gì có lỗi cả, và cấm tôi không được liên lạc với anh. Giờ đây tôi rất muốn nghe giọng nói của anh hay tín nhắn, miễn là tôi biết được anh đang hiện diện trên cõi đời này.
Qua đây tôi chỉ muốn nói, tình cảm là một cái gì đó rất thiêng liêng, càng bắt quên thì sẽ khó quên. Hãy để mọi thứ cứ diễn ra tự nhiên và người trong cuộc biết điểm dừng. Khi tôi kể chuyện này thì ông xã của tôi cũng biết là tôi và người yêu cũ chỉ là tình bạn, chúng tôi ở rất xa nhau.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)