There is a temperate zone in the mind, between luxurious indolence and exacting work; and it is to this region, just between laziness and labor, that summer reading belongs.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Sẽ luôn nhớ về anh như một kỷ niệm đẹp
ôi không quên anh, nhưng cũng dặn lòng mình không được nhớ về anh quá nhiều vì tôi còn gia đình, những gì tôi đang có cũng quý giá biết bao. Nếu tôi không giữ gìn biết đâu một ngày nào đó tôi cũng sẽ phải hối tiếc vì đã đánh mất giống như tôi hối tiếc vì đã đánh mất anh. (Hương)
Từ: Hương
Đã gửi: 17 Tháng Năm 2012 3:31 CH 
Cho đến tận bây giờ mặc dù đã có gia đình đầm ấm, hạnh phúc tôi vẫn không sao quên được anh, quên được chuyện tình giữa tôi và anh, chuyện tình mà tôi gọi với cái tên “Chuyện tình trái táo".
Ngày ấy, khi tôi đang còn là sinh viên cao đẳng, anh ở cùng một xóm trọ và học cùng trường với tôi như khác khoa. Tôi học khoa CNTT còn anh học khoa Điện tử. Anh với một cậu bạn học cùng lớp chuyển đến xóm trọ tôi ở, vì là người mới đến nên anh và bạn cùng phòng chẳng quen ai trong xóm trọ cả nên lúc nào cũng đi cùng với nhau như hình với bóng, đến nỗi tôi và mọi người trong xóm trọ gọi đùa anh và cậu bạn cùng phòng là “cặp đôi đồng tính”.
Dần dần anh cũng quen với mọi người trong xóm, cùng tham gia nhiều hoạt động hơn và cũng dần hòa đồng hơn. Tuy nhiên, tôi vẫn chỉ coi anh như người bạn cùng xóm bình thường như bao người khác, vì dù sao lúc ấy tôi cũng đã có bạn trai, một người bằng tuổi tôi, học khoa Động lực cùng trường và ở ngay xóm bên cạnh.
Nhưng tôi không hiểu anh để ý tôi từ lúc nào mà trong một lần sang phòng tôi chơi, khi tôi hỏi sau này anh muốn gì, anh trả lời “Anh muốn em là mẹ của các con anh”. Tôi giật mình quay lại hỏi “Bạn không đùa đấy chứ”? Vì anh bằng tuổi tôi nên tôi chỉ gọi anh là bạn. Anh cười và nói “không đùa”. Từ câu nói ấy, tôi bắt đầu để ý đến anh, rồi dần dần tôi yêu anh lúc nào không hay.
Nhưng lúc ấy cảm giác có lỗi với người bạn trai hiện tại khiến tôi không thể thổ lộ với anh, tôi đã im lặng và không hề tỏ bất cứ điều gì cho anh biết. Tôi cố dằn lòng hãy quên nó đi. Rồi tôi và bạn trai nảy sinh mâu thuẫn, mâu thuẫn ngày một lớn dần không thể giải quyết và chúng tôi đã chia tay. Tuy nhiên tôi không hề buồn hay đau khổ vì tôi biết đó là điều sẽ xảy ra, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Mặc dù đã chia tay bạn trai nhưng tôi không hề nghĩ sẽ đến với anh, tôi không muốn anh phải bận tâm đến tôi và muốn anh quên tôi đi. Trong một buổi lễ sinh nhật của cậu bạn cùng xóm, tôi đề nghị kết nghĩa anh em với anh cùng 3 người nữa và dằn lòng tình cảm tôi dành cho anh sẽ chấm dứt từ đây. Tuy nhiên, sau đó không lâu, trong một lần liên hoan xóm, tôi đã uống say, anh dìu tôi về phòng, lúc này tôi đã không kìm được lòng mình và đã thổ lộ tình cảm của mình với anh.
Anh có vẻ hơi bất ngờ với những gì tôi nói, nhưng điều tôi không ngờ là anh đã từ chối tình cảm của tôi. Mặc dù hôm đó tôi đã say, nhưng tôi vẫn biết mình đã nói gì và anh đã từ chối tôi như thế nào, tôi đã khóc, khóc rất nhiều. Sau đêm hôm ấy, tôi cố tự nhủ với mình sẽ quên tình cảm của tôi dành cho anh, tôi lao đầu vào học, ngoài thời gian đi học tôi lên thư viện đến 9h tối mới về, về đến phòng tôi đóng chặt cửa ôm máy vi tính.
Mọi việc cứ thế diễn ra cho đến một hôm, tôi nhớ không nhầm là ngày 10/10/2004, thật lạ là hôm đó tôi lại ở nhà và không lên thư viện, anh đến gõ cửa phòng và bảo tôi ra vườn nói chuyện. Anh cầm tay tôi và bảo: “Anh xin lỗi, hãy ở bên anh em nhé”.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh, anh vẫn cầm tay tôi và nói “Anh về quê, gặp cậu bạn thân, hai đứa lên trần nhà anh uống rượu cậu ấy bảo anh, đừng làm gì để sau này phải hối tiếc và anh đã nhận ra rằng anh không thể thiếu em”. Tôi vui mừng ôm chặt lấy anh và khóc mà không nói lên lời nào. Rồi chúng tôi cùng nhau đi xem bắn pháo hoa ở Hồ Tây vì hôm đó cũng là ngày Giải phóng Thủ đô.
Từ hôm đó, ngày nào chúng tôi cũng đi với nhau như hình với bóng, chúng tôi đã chọn Công viên Bách thảo là nơi hò hẹn, nơi mà không ai biết tôi và anh. Sau mỗi lần tan làm (lúc này tôi đang làm thêm ở chỗ chị tôi) anh lại đến đón và hai đứa cùng nhau đi xe buýt đến công viên Bách Thảo.
Mỗi lần đến đón tôi anh đều mang táo đến vì anh biết tôi rất thích táo. Không những thế, anh lên cô anh về lúc nào cũng mang táo về cho tôi, vì cô anh cũng bán hoa quả. Đi chơi đâu về anh cũng mua táo về làm quà cho tôi, và đó là lý do vì sao tôi gọi mối tình của tôi và anh là “mối tình trái táo”.
Thời gian cứ thế thấm thoát trôi đi với biết bao nhiêu kỷ niệm, anh là người lãng mạn nên lúc nào cũng muốn tạo cho tôi những bất ngờ thú vị, tuy nhiên tôi lại là người vô tâm, không mấy để ý những việc làm của anh. Ngày sinh nhật tôi, đúng hôm tôi phải sang công ty Canon để thi tuyển, anh đi cùng động viên tôi không quên mang theo cho tôi một túi táo.
Vừa phỏng vấn, vừa thi nên chúng tôi về khá muộn, xuống xe buýt anh bảo tôi chờ anh một chút anh sẽ quay lại ngay, nhưng phần vì mệt phần vì đói nên tôi kệ chẳng thèm để ý, cứ thế đi về xóm trọ. Một lúc sau anh chạy hộc tốc về, trên tay cầm một bông hồng, khuôn mặt thoáng vẻ thất vọng, anh trách tôi “anh bảo em đợi anh sao em không đợi”. Tôi không nói gì, lẳng lặng đi làm việc của mình.
Tối đó, khi tôi cùng mọi người đang vui vẻ hát hò mừng sinh nhật mình thì chuông điện thoại bỗng reo lên. Cô bạn cùng phòng tôi làm dịch vụ gia sư nên có sẵn điện thoại bàn. Đầu dây bên này tôi cứ ra sức alo mà đáp lại bên kia chẳng có ai trả lời chỉ nghe thấy tiếng sột soạt, rồi bỗng một giai điệu quen thuộc cất lên, giai điệu của bài hát “When you say nothing at all”.
Tôi vừa bất ngờ, vừa vui sướng đoán lung tung hết người này, đến người kia gửi tặng mình bài hát này mà chẳng đoán ra được đó là anh, trong khi anh chỉ nhìn tôi và tủm tỉm cười. Khi tôi biết người gửi là anh thì anh bảo tôi dịch tên bài hát sang tiếng Việt. Tôi dịch ngây ngô theo kiểu nghĩa đen thẳng tuột là “Khi em nói không gì tại tất cả”, anh phì cười bảo tôi ngốc lắm dịch thế mà cũng đòi dịch, phải dịch là “Khi em không nói gì cả”.
Mọi thứ những tưởng cứ thế trôi đi, nhưng tôi chợt nhận ra một điều, hình như tôi đang sà đà vào chuyện tình yêu quá nhiều mà quên đi nhiệm vụ của mình là phải học. Suốt ngày tôi ở bên anh, vẩn vơ nghĩ về anh mà không làm được việc gì. Rồi tôi sợ tôi sẽ không giữ được mình trước anh và sẽ lỡ dở cả cuộc đời khi trong tay tôi chưa có gì cả.
Những ý nghĩ ấy dần dần cứ bao trùm lấy tôi, nó khiến tôi đi đến một quyết định là chia tay anh để dồn toàn tâm toàn sức vào học, và làm việc để đạt được nguyện vọng của bản thân. Ngày tôi nói chia tay anh, anh im lặng không nói câu gì, lặng lẽ bước ra cửa và ra về. Lúc đó, tôi đã trách rằng tại sao anh không quay lại hỏi tôi lý do chia tay, và những ngày sau đó anh cũng không gặp tôi một lần để hỏi xem có chuyện gì thì có lẽ tôi sẽ nghĩ lại, sẽ vững tâm hơn và chúng tôi có thể vẫn ở bên nhau.
Bẵng đi một thời gian, chúng tôi không gặp nhau, cũng không liên lạc. Tôi quay về quê sinh sống và làm việc. Bất ngờ một hôm anh gọi điện thoại và báo cho tôi biết “Chỉ vài ngày nữa là anh bay sang Hàn Quốc làm việc, anh muốn tôi về tiễn anh”. Tôi thảng thốt không nói được lời nào và ngay ngày hôm sau tôi đã đi xe về quê anh.
Gặp nhau cả tôi và anh đều không nói lời nào, chỉ nhìn nhau rất lâu rồi thôi. Khi tôi cùng anh sắp hành lý anh hỏi tôi “đã có dự định gì chưa?". Tôi bảo: “em đang dự đinh thi vào FPT”, anh nhìn tôi và nói “ Em mà vào FPT, gặp nhiều người chắc em sẽ thay đổi” lúc đó tôi không nghĩ và cũng không quan tâm đến lời anh nói, chỉ cười và tiếp tục sắp hành lý giúp anh.
Đêm trước khi anh ra sân bay, tôi đã khóc, khóc rất nhiều, cứ nhìn anh và khóc, lúc này anh đã đi ngủ. Cho đến tận khi tiễn anh ra sân bay tôi cũng không sao cầm được nước mặt khiến cho 2 mắt đỏ hoe, một người em họ anh thấy tôi như vậy đã bảo “Chắc đây là chị dâu tương lai rồi”. Tôi cố gượng cười và nói “không phải đâu, nhầm rồi”.
Sau khi làm thủ tục xong, anh cầm tay tôi và kéo đi, anh bảo “Anh với em ra đây nói chuyện” nhưng cuộc nói chuyện của chúng tôi không thành khi vừa ra đến cửa thì anh lại gặp các bạn của anh cũng vừa mới đến để tiễn anh. Khi anh chuẩn bị bước vào phòng chờ để lên máy bay, lúc này anh phải cách ly với người nhà, tôi đã nắm chặt tay anh và tôi lại khóc trước bao người của gia đình anh.
Trong thời gian ở Hàn Quốc, anh vẫn thường xuyên gọi điện về cho tôi, gần như một tuần đến 2, 3 lần, mỗi lần nói chuyện đến gần 1 tiếng. Ngày ấy, chồng tôi bây giờ cũng đang theo đuổi tôi, nhưng tôi không quan tâm và cũng chẳng thèm để ý, vì trong lòng tôi lúc đó chỉ có anh.
Cho đến một hôm, khi anh gọi điện về tôi đã hỏi anh “Anh nói đi, anh đi bao lâu em cũng chờ, một năm, 2 năm, hay thậm chí 10 năm em vẫn chờ, nhưng em phải cho em một lý do rõ ràng, chúng mình sẽ đi đến đâu?” Anh im lặng hồi lâu và nói với tôi “Em tìm người khác đi, đừng đợi anh”. Sau lần đó, anh ít gọi cho tôi hơn, hình như anh muốn để cho tôi một khoảng thời gian để bình tâm lại.
Dần dần tôi cũng đã nguôi ngoai, cũng tạm quên anh và chấp nhận đi chơi rồi nhận lời yêu với người là chồng của tôi bây giờ sau một năm theo đuổi. Một năm sau nữa, tôi quyết định kết hôn. Trước ngày cưới một tuần, tôi gọi điện báo cho anh biết, hình như anh bất ngờ vì tin của tôi, anh cứ nói đi nói lại là tôi trêu anh, lừa anh.
Tôi đã cố gắng giải thích rằng mình không trêu, không đùa đâu, mà đó là sự thật. Dường như đã biết là tôi không đùa, anh không nói gì thêm mà chỉ chúc tôi hạnh phúc. Lúc đó, tôi đã rất buồn, có phần vương vấn khi nghĩ về anh, nhưng tôi không thể quay đầu lại được nữa, tôi phải bước tiếp trên con đường khác mà không có anh.
Đến bây giờ đây, tôi đã lấy chồng được 5 năm, có 2 đứa con trai kháu khỉnh, nhưng tôi vẫn không sao quên được anh, quên chuyện tình trái táo của tôi. Tôi đã nghĩ, anh như ngọn đèn, nó không rực sáng mà chỉ le lói ở một góc nào đó trong trái tim tôi.
Tôi không quên anh, nhưng cũng dặn lòng mình không được nhớ về anh quá nhiều vì tôi còn gia đình, những gì tôi đang có cũng quý giá biết bao. Nếu tôi không giữ gìn biết đâu một ngày nào đó tôi cũng sẽ phải hối tiếc vì đã đánh mất giống như tôi hối tiếc vì đã đánh mất anh. Tôi chỉ muốn lưu giữ hình ảnh về anh như một kỷ niệm đẹp, kỷ niệm của một thời thanh xuân, kỷ niệm của “Chuyện tình trái táo”.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)