I find television to be very educating. Every time somebody turns on the set, I go in the other room and read a book.

Groucho Marx

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Sống tốt vẫn gặp chuyện thị phi
au gần hai năm đi làm, những va vấp trong công việc, cuộc sống hàng ngày biến tôi từ một cô bé vô tư, tự tin vào bản thân giờ khép nép lo sợ, chịu đựng một mình. Sống là một chuyện, người bên cạnh có hiểu mình hay không lại là sự thực xa vời.
Tôi - một đứa con gái 24 tuổi, chưa mối tình vắt vai, sống khép kín mình, không dễ mở lòng để thân thiện với mọi người xung quanh. Bất cứ một sự thân thiện của tôi với ai cũng cần một khoảng thời gian dài để thích nghi và quan sát về họ. Đó cũng là lý do tôi gặp những chuyện thi phi vừa nực cười lại vừa ức vì chẳng thể thanh minh. Tôi là dân công sở đi làm gần 2 năm, xa nhà, trước đó ở cùng gia đình nhà bác nhưng sau một năm tôi chuyển ra ngoài sống cùng em trai. Tôi thuê một phòng trọ khép kín, có lẽ cũng chính vì vậy mà tôi ít va chạm với mọi người.
Cũng vì tôi không muốn lân la đưa chuyện trong xóm để tránh cái gọi là thị phi, công việc ở cơ quan tuy không bận rộn cũng đủ làm, tôi cảm thấy mệt mỏi và mất niềm tin vì sự chân thành của tôi nơi công sở chỉ để người khác lợi dụng, sai vặt, nói xấu sau lưng mình. Tôi dần trở nên khép kín hơn trước. Một ngày 8 tiếng đến cơ quan, tôi đi làm từ sớm và thường tan sở muộn hơn mọi người, đứa con gái sống xa nhà, lại không có người yêu thì về phòng trọ càng buồn hơn. Em trai tôi đi suốt, về phòng lại lủi thủi một mình nên thà ở cơ quan ngồi xem phim là giải pháp ổn nhất mà tôi chọn.
Tôi cảm thấy mình sống có ích nhất chính là “leo núi Cấm” dù mệt nhưng cảm thấy lo âu đều giải tỏa. Sau khi trút hết muộn phiền bằng việc leo từng bậc núi Cấm, tôi trở về phòng trọ dọn dẹp, nấu nướng và dành thời gian ra nhà chị cơ quan chơi. Cõ lẽ chỗ đi về nhiều nhất của tôi: Cơ quan, phòng trọ, nhà chị đồng nghiệp. Thỉnh thoảng hàng xóm hỏi em sinh năm ngựa phải không? Những câu hỏi cứ ngỡ chân thành, hỏi thăm của người hàng xóm hóa ra lại là chủ đề bàn tán của họ. Chưa bao giờ tôi nghĩ mình là nhân vật chính ở một nơi nào đó nhưng bây giờ tai tôi nghe thấy là sự thật 100%. Nghe câu nói của bà nội trợ hàng xóm này: Người ta là dân 9X cơ mà. Còn có ô tô đến phòng chơi, đi làm cái gì mà ngày nào cũng đi sớm thế? Muộn rồi vẫn còn đi đâu ấy.
Dù bật ti vi khá to nhưng tôi vẫn nghe gần như trọn một câu chuyện mỉa mai của họ về mình, thấy vừa buồn cười vừa ức trong lòng, thực ra họ hiểu gì về tôi mà đánh giá như vậy, đến gia cảnh, họ hàng tôi ra sao họ còn chưa biết. Chuyển đến xóm hơn 3 tháng, rất ít khi các đồng nghiệp cơ quan đến phòng tôi chơi vì ngại tôi là nữ, cơ quan toàn nam, trừ một vài người quen, hầu như cửa phòng tôi lúc nào cũng đóng. Tôi ít va chạm để không sinh chuyện.
Tôi đi ra nhà chị cơ quan chơi, họ nói tôi đi đâu suốt. Tôi đi làm sớm vì tính chất công việc thì họ đay nghiến, anh cơ quan đến sửa hộ bếp ga cùng anh bạn tiện đường đi xe ô tô tới vì anh chuyên sửa chữa nhưng câu nói mà tôi nghe được: “Người ta còn có xe ô tô đến chơi”, nói xúc phạm đến người tôi kính trọng, đáng tuổi chú. Tôi có tính cẩn thẩn nên dù đã khóa cổng, mọi người để xe hết ngoài tôi vẫn đều đặn dắt xe vào phòng, song anh chàng cạnh phòng nói thế này: “Nhà em có mấy con trâu bán hết mới mua được chiếc xe đấy”, cách nói bóng gió về tôi của một thằng chuyên lẻo mép.
Tôi trân trọng chiếc xe bố mẹ mua cho mình cũng là sai hay sao, tôi lo mất của nên mới cẩn thẩn mà bị mấy bà tám đưa ra như kẻ quái dị trong xóm, 21h30 tối chị cơ quan rủ đi ăn đêm, họ bảo muộn rồi còn đi đâu. Chả biết họ đang nghĩ gì hay cho rằng tôi đang nói dối, một đứa con gái thế này thế nọ “Đi suốt mà chả lấy được chồng”.
Ôi cái xã hội này, tôi chỉ mong mấy bà rảnh rỗi hãy dành thời gian chăm lo cho gia đình, con cái của họ, đừng biến chuyện không thành có, nhìn nhận cuộc sống một cách thiển cận. 24 năm sống tôi chưa từng bị bạn bè, hàng xóm ở quê nói mình là người không đàng hoàng, tôi là niềm tự hào của bố mẹ, chỉ biết học, phấn đấu thật tốt cho cuộc sống tương lai.
Không ngờ rằng sau gần hai năm đi làm, những va vấp trong công việc, cuộc sống hàng ngày biến tôi từ một cô bé vô tư, tự tin vào bản thân giờ khép nép lo sợ, chịu đựng một mình. Từ bài học này tôi hiểu rằng sống là một chuyện, người bên cạnh có hiểu mình hay không lại là sự thực xa vời. Hãy sống là chính bản thân mình thôi, hãy để tâm những người quan trọng với mình hơn là thị phi mà xã hội mang lại. Đôi khi chọn cách im lặng là vàng.
Dương
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)