Thất bại thực sự duy nhất chính là không dám khởi sự.

Harold Blake Walker

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Sống bản năng, tôi đã trả giá đắt
ột lần chú rủ tôi đi chơi xa, tự dưng tôi nhớ tới lời dặn dò của mẹ mà sợ. Nhưng sau đó tôi lại có cảm giác thú vị vì đã làm một người đàn ông có chức, có quyền, có tiền xiêu lòng. Đêm đó, giữa cái hoang vu của núi rừng Tam Đảo, tôi đã để cho người đàn ông gần bằng tuổi bố mình chiếm đoạt.
From: Mai
Sent: Friday, March 05, 2010 12:28 AM
Kính gửi tòa soạn,
Tôi có bài viết hơi dài, nhưng rất mong tòa soạn cho đăng bài của tôi để làm gương cho một số bạn trẻ. Xin chân thành cảm ơn!
Chào các bạn! Năm nay tôi đã ngoài 40, rất thích đọc mục Tâm sự, đặc biệt những bài viết về người thứ ba, nhưng không muốn viết, vì những bài viết đó thường lên án người thứ ba mà tôi trong quá khứ từng là người thứ ba. Tôi muốn viết ra câu chuyện của mình để gửi tới các bạn trẻ một lời nhắn nhủ chắt lọc từ chính cuộc đời tôi: Hãy là chính mình, đứng vững trên đôi chân của mình, sống lành mạnh, sống vì những người thân yêu chứ không phải sống vì dục vọng của bản thân mình.
Hồi đó tôi là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, ăn nói có duyên. Tôi cũng từng học ở nước ngoài 2 năm, về nước tôi học nốt năm cuối và được phân công thực tập ở một viện nghiên cứu. Nhóm thực tập của tôi có 5 người, nhưng tôi được coi là nổi trội hơn cả vì sự hoạt bát và vẻ ngoài xinh xắn của mình. Trong thời gian thực tập, có chú trưởng phòng đặc biệt quan tâm đến tôi. Khi đó chú ngoài 40, to béo, bệ vệ. Tôi kính trọng chú như bậc cha chú, và khi biết được chú cũng từng học ở Nga về, tôi nói chuyện với chú nhiều hơn.
Không hiểu sao lúc đó tôi đã có ý định nhờ vả chú này xin việc sau khi ra trường, trong khi các bạn cùng khóa chờ sự phân công công tác hoặc về địa phương làm việc. Kết thúc đợt thực tập chú hẹn sẽ đến đón đưa tôi đi chơi. Lúc đó tôi không nghĩ chú lợi dụng tình cảm của mình mà chỉ coi đó là mối quan hệ có lợi cho mình sau này. Tôi đồng ý và cho chú địa chỉ để chú đến đón. Nói thêm rằng hồi ở nước ngoài, tôi đã yêu một anh học trên một khóa, anh về nước trước tôi và có ngay cô bạn mới. Chúng tôi chia tay không sốc, không nuối tiếc, vì cảm thấy cũng không hợp nhau lắm. Nhưng chính vì chuyện yêu đương đó nên tôi không nhút nhát lắm trong những mối quan hệ sau này.
Còn chú trưởng phòng kia sau vài lần đi chơi có hứa hẹn xin việc cho tôi sau khi ra trường, còn tôi coi chú như một người bạn lớn tuổi. Chú là một người từng trải, được đào tạo ở nước ngoài, lại tinh tế nên khi nói chuyện với chú tôi không có cảm giác xa cách về tuổi tác. Rồi chú mua sắm cho tôi nhiều thứ lắm, với một gia đình công chức như gia đình tôi, những thứ đó thật là xa xỉ. Sau nhiều lần đi chơi, dần dần tôi cũng đoán được tình cảm của chú dành cho tôi, nhưng vì tôi nghĩ đến việc được làm việc ở một viện lớn, có người nâng đỡ, nên cứ để mọi chuyện trôi đi theo ý đồ của chú.
Lúc đầu chú cũng không đòi hỏi gì ở tôi, chỉ nói muốn được gặp và nói chuyện với tôi vì gia đình chú ở xa, chú không có người chia sẻ. Nói chuyện với tôi chú thấy an toàn, không phải lo nghĩ đối phó như khi tiếp đối tác… Tôi bị mờ mắt bởi viễn cảnh tươi đẹp, không hề nghĩ mình đang chơi dao 2 lưỡi, không hề nghĩ mình sắp làm tan nát một gia đình.
Rồi chú bắt tôi gọi chú là anh, tôi sợ mọi người dị nghị nên tôi bảo sẽ gọi chú là anh khi chỉ có 2 người, còn trước mặt người khác vẫn xưng chú, cháu. Tôi cũng tìm hiểu và biết chú đã có vợ ở quê. Lúc đó không hiểu sao tôi chỉ thấy tự hào khi ngầm so sánh mình với người vợ quê của chú, tưởng tượng rằng chắc vợ chú quê mùa đen đúa lắm. Và rất hãnh diện khi được đi với chú.
Một lần chú rủ tôi đi chơi xa cùng một số bạn bè của chú, tôi nghĩ đi đông nên nhận lời ngay. Thế nhưng lúc ôtô đến đón thì chỉ có người lái xe và chú. Đến nơi, chú bảo lái xe quay về, còn chúng tôi ở lại, thuê một phòng trong khách sạn nhỏ để nghỉ qua đêm. Lúc đó tự dưng tôi nhớ tới lời dặn dò của mẹ mà tôi sợ, như cảm giác sắp mất đi cái gì đó. Sợ nhưng sau đó tôi lại có cảm giác thú vị vì đã làm một người đàn ông có chức có quyền có tiền xiêu lòng. Cá tính mạnh mẽ đã giết chết tôi vì những suy nghĩ đó.
Đêm đó, giữa cái hoang vu của núi rừng Tam Đảo, tôi đã để cho một người đàn ông già gần bằng tuổi bố mình chiếm đoạt. Vì sự tham lam, và vì bản năng tôi đã chấp nhận để cho ông với cơ thể nhão nhệu nghiến ngấu sức xuân căng tràn nhựa sống trên cơ thể tôi. Ông lao vào tôi như con thú bị bỏ đói lâu ngày. Từ một người đàn ông đạo mạo oai vệ, đáng kính, ông ta biến thành con quỷ dâm ô. Cả tiếng cười tiếng kêu thích thú khi ông chiếm đoạt được tôi. Mãi sau này tôi vẫn bị ớn lạnh khi nghĩ về điều đó và bị cái cảm giác nhơ nhớp đó ám ảnh đến tận bây giờ.
Hôm sau về Hà Nội, tôi tỏ ra giận dỗi, còn ông ta thì tỏ vẻ mãn nguyện lắm. Về nhà mẹ tôi như linh cảm thấy điều gì bất ổn toát ra từ vẻ mặt của tôi. Sau đó, ông xin cho tôi vào làm việc ở cơ quan khác vì ông bảo sợ mọi người dị nghị. Một công việc nhàn hạ, thu nhập không cao, hàng tháng ông vẫn đưa thêm tiền cho tôi và đó chính là mối ràng buộc giữa tôi và ông ấy.
Tôi như bị thôi miên trước ông ta và tôi chiều theo dục vọng của ông ta và cả chiều theo bản năng của tôi nữa. Lúc đó cũng có ít sách báo nói về điều này, nhưng bây giờ tôi đã biết đó như là chứng nghiện sex, nhất là khi không có việc gì để đam mê, để làm việc thì điều gì làm ta ám ảnh, ta lại hay muốn có nó. Bố mẹ khuyên can tôi đủ điều, rồi ốm lên ốm xuống. Lúc đó gia đình tôi lúc nào cũng căng thẳng. Tôi hứa với bố mẹ là sẽ chấm dứt mối quan hệ đó, nhưng rồi tôi lại lén lút gặp ông ấy.
Tôi biết ông ta yêu tôi vì sự trẻ trung của tôi khi mà ông không còn trẻ nữa, yêu tôi bằng tình yêu sắc dục tầm thường, chứ chẳng phải vì tôi biết chia sẻ như ông ấy nói. Còn tôi biết rõ ràng tôi đến với ông không phải vì tình yêu, mà là sự trao đổi, và bằng sự từng trải, ông đã biết chiều chuộng tôi, để tôi luôn nghĩ rằng tôi quan trọng với ông biết nhường nào. Dù vậy, mỗi khi ông đi công tác, tôi lại nhớ ông.
Còn tôi, từ một cô gái cá tính mạnh mẽ, được nhiều chàng trai theo đuổi, tôi trở thành bồ nhí của ông ta, đi về lén lút vì sợ bố mẹ, bạn bè, người thân biết chuyện. Rồi mẹ tôi bị ốm nặng phải nằm viện (mẹ tôi bị bệnh tim, vì chuyện của tôi mà bị sốc), ông ấy tỏ ra hào phóng, đưa tôi rất nhiều tiền để lo thuốc thang cho mẹ tôi. Lúc đó ông trở thành ân nhân của tôi, cho dù nguyên nhân mẹ tôi phải nằm viện cũng là do tôi và ông ấy gây ra.
Gần một năm sau vợ ông ta cũng biết chuyện. Bà đến tìm tôi để nói chuyện. Khác với sự tưởng tượng của tôi, bà là một người đoan trang, nhẹ nhàng, vóc dáng nho nhã quý phái. Bà giới thiệu là giáo viên cấp 3 ở thị xã, nay nghỉ hè lên thăm chồng, và biết được mối quan hệ của tôi với chồng bà. Bà nói như tâm sự với tôi, chứ không hề trách móc, bà kể về phận làm dâu, làm vợ, làm mẹ, chăm sóc bố mẹ chồng, nuôi dạy con cái trưởng thành, để chồng chuyên tâm vào công việc. Vậy mà khi thành đạt lại ruồng rẫy vợ con.
Bà nói: "Tuổi cô chắc gần bằng tuổi mẹ cháu, cháu về hỏi mẹ nếu bây giờ có một cô gái yêu và cướp bố cháu khỏi tay mẹ cháu, mẹ cháu có chịu nổi không? Nếu có so sánh, hãy so sánh với mẹ cháu, xem cháu có còn tự hào không? Cô tiếc thay cho mẹ cháu, nuôi con lớn khôn mà không được tự hào, già rồi mà sống trong tủi nhục”.
Tôi biết người vợ đó phải đau khổ lắm khi biết chuyện quan hệ trai gái của chồng, nhưng vẻ ngoài thì như không có chuyện gì xảy ra. Nối chuỗi lại mọi việc, tôi nhận thấy mình vì cái lợi cá nhân, mưu toan tầm thường mà để một người có vợ lợi dụng. Từ khi biết ông ta, tôi được ông ta mua cho nhiều thứ, được một công việc nhàn hạ do ông ta giới thiệu, nhưng đánh đổi lại tôi mất rất nhiều thứ.
Tôi mất hết bạn bè, tôi không dám chia sẻ với ai, kể cả đứa bạn thân nhất về quan hệ của ông ta với tôi, lúc nào tôi cũng có cảm giác lén lút như đang vụng trộm điều gì, tôi không biết đến tình yêu trong sáng như những đôi uyên ương khác. Tôi chưa có một ngày dám sánh vai với ông, gặp gỡ bạn bè ông với tư cách một người yêu, tất cả đều lén lút. Chúng tôi chỉ tự do khi ở bên nhau (có lẽ chính vì điều lén lút này làm chúng tôi có cảm giác cần nhau hơn, thú vị hơn, đúng vậy chăng), và một điều mất mát lớn nhất mà sau này tôi phải ân hận mãi đó là người mẹ thân yêu của tôi vì chuyện này đã vĩnh viễn rời xa chúng tôi khi chưa được tôi đền đáp công ơn dưỡng dục của bà.
Nếu tiếp tục với ông tôi không biết tương lai tôi đi đến đâu, còn các con ông nữa, chúng nhìn nhận chuyện này như thế nào? Sau buổi gặp đó, tôi đã chủ động gặp ông ta nói chuyện chấm dứt quan hệ. Ông bảo cho ông một thời gian để ông về ly dị vợ, vì ông ta nghĩ rằng vợ là rào cản cho việc tôi lấy ông. Nhưng ông đâu biết rằng tôi chưa khi nào có ý định lấy ông, lúc quan hệ với ông tôi nghĩ mình còn trẻ, tương lai còn dài, chỉ dựa ông về kinh tế một thời gian thôi rồi sẽ chấm dứt.
Từ hôm đó tôi tránh mặt ông. Năn nỉ tôi không được, ông đe dọa tôi, dọa sẽ cho mọi người trong cơ quan tôi biết chuyện. Lúc đầu tôi cũng lo sợ, sau nghĩ ông ta phải sợ chuyện đó hơn vì ông ta có chức có quyền. Nếu tôi tố cáo, ông sẽ bị kỷ luật. Không đe dọa được tôi, ông tìm cách đẩy tôi ra khỏi cơ quan đó, và lại xin cho một đứa cháu họ vào làm việc thế chân tôi.
Tôi trở thành kẻ thất nghiệp gần một năm. Cả năm đó tôi bị ám ảnh bởi những việc sai trái mình đã làm, tổn thương đến bố mẹ tôi, tổn thương đến vợ con ông ta. Và tay trắng vẫn là trắng tay. Sau tôi quyết định vào Nam lập nghiệp, với tấm bằng khá tôi cũng xin vào làm việc tại một công ty có tầm cỡ, lương khá cao và rồi gặp chồng tôi bây giờ. Anh là người Nam, anh không hỏi về quá khứ của tôi, và tôi chôn chặt trong lòng tất cả những chuyện đau buồn đó.
Còn bố tôi, vì sự ra đi đột ngột của mẹ tôi mà ông trở lên ít nói, vẻ mặt lúc nào cũng thất thần. Em gái tôi đã đón bố về ở cùng. Về người yêu của tôi, yêu nhau được mấy năm tôi vẫn không quyết định cưới, người yêu tôi nghĩ tôi kiêu kỳ chọn lựa, không yêu anh nên anh càng si mê tôi hơn. Nhưng anh đâu biết rằng lúc nào tôi cũng có cảm giác tội lỗi không xứng đáng với anh, nếu nói ra quá khứ thì tôi sợ mất anh. Nếu không nói ra, mặc cảm tội lỗi luôn giày vò tôi.
Giờ đây chúng tôi đã có 2 đứa con, chồng tôi yêu chiều và chăm sóc cho mấy mẹ con tôi lắm. Tình yêu của anh dần dần làm tôi nguôi ngoai chuyện cũ, tuy nhiên chuyện cũ đó đã làm tôi không có được cái cảm giác hạnh phúc trọn vẹn bên người chồng của mình như những người vợ khác. Còn ông ta, tôi không biết và không muốn tìm hiểu cuộc sống sau này của gia đình ông ta nữa.
Một lần nữa tôi muốn gửi thêm lời nhắn nhủ đến những cô gái định hoặc đang làm người thứ ba: Mọi việc làm trái với đạo lý đều phải trả giá, hãy biết dừng khi chưa muộn, đừng ai đi theo vết xe đổ của tôi. Để dứt khỏi cuộc tình tội lỗi không dễ, nhưng quyết tâm, ta sẽ làm được. Hãy cắt đứt liên lạc, ta sẽ quên và người ta sẽ không làm phiền đến ta nữa.
Cảm ơn VnExpress.net đăng bài của tôi.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)