Until I feared I would lose it, I never loved to read. One does not love breathing.

Harper Lee

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phút lạc lòng khiến cuộc sống tôi bế tắc
ôi đã cố gắng chăm sóc, yêu thương chồng con, vậy mà những lúc bên cạnh gia đình mình, nhớ anh đến quay quắt cả lòng. Sau hôm đưa tôi về, sau lần nắm tay nhau cách đây nửa tháng, anh không trả lời tin nhắn, cũng không gặp tôi nữa.
Có lẽ tôi biết những lời khuyên sẽ là gì, tôi cũng ý thức được điều mình nên làm, nhưng nhiều khi không thể kiềm chế được cảm xúc, nhớ người ấy mà nước mắt tôi cứ rơi mãi. Tôi có gia đình và một bé hai tuổi đáng yêu. Cuộc sống gia đình tôi rất hạnh phúc, chồng hết mực thương yêu, chăm sóc, vợ chồng yêu nhau mấy năm mới đi đến hôn nhân.
Chúng tôi có công ăn việc làm tốt, lương bổng đủ để cuộc sống thoải mái dễ dàng. Tôi và anh là trí thức, tôi du học nước ngoài về. Cuộc sống là niềm mơ ước cho nhiều người, thực sự tôi rất hạnh phúc. Tôi viết những điều trên không phải để khoe, mà để nói rằng tôi đã không thể hiểu nổi bản thân mình khi gặp người ấy cách đây nửa năm, khoảng thời gian qua trong tôi phải tranh đấu mệt mỏi.
Tôi vô tình học chung với anh trong một khóa đào tạo. Tôi là người sôi nổi, năng nổ, ngược lại anh là người trầm lặng, ít nói như ấn tượng ban đầu nên khi gặp lần đầu tôi không thích anh lắm. Anh lại là con một gia đình giàu có, điều đó càng ấn tượng không tốt trong tôi. Vậy mà, sau vài ngày quen biết, cảm nhận trong tôi về anh hoàn toàn khác. Anh là một người độc thân, hiền lành, giản dị, thông minh lại dí dỏm. 
Chúng tôi chơi chung nhóm nên dần dần hiểu nhau nhiều. Không hiểu sao, mỗi lúc tôi lại nhớ anh, muốn được trò chuyện cùng anh nhiều hơn. Cuộc đời mình, vì cũng hơi dễ thương nên hơi kiêu, tôi chưa bao giờ chủ động nhắn tin nói chuyện, tán tỉnh một người con trai nào hết. Vậy mà, khi đã có gia đình, có con nhỏ, tôi lại xin số điện thoại một người con trai và nhắn tin nói chuyện cùng anh ấy. Bởi khi gặp trực tiếp, lúc nào tôi cũng thấy mình bối rối như gà mắc tóc, không dám nhìn anh, cũng ít dám nói chuyện cùng anh.
Qua điện thoại, những câu chuyện không đầu không đuôi cứ tiếp nối, tôi bắt đầu mỗi lúc một nhớ nhung, muốn gặp mặt, trò chuyện cùng anh nhiều hơn. Thời gian này, vô tình chồng tôi lại đi công tác thường xuyên, nên tối chúng tôi thường trò chuyện với nhau cho đến khi ngủ. Tôi cảm giác anh hiểu mình nhiều lắm, mọi chuyện tôi đều muốn sẻ chia cùng anh, kể anh nghe chuyện học, công việc, gia đình. Tình cảm của chúng tôi cứ nhẹ nhàng đến như thế, anh bắt đầu kể tôi nghe đủ thứ chuyện, việc trước đây anh chưa từng làm theo như lời anh nói.
Tôi nói nhớ thương anh, không khi nào anh nói nhớ thương tôi cả, chỉ trừ một hôm anh say, anh nhắn tin bảo rằng "Anh thương em nhiều lắm em biết không". Ý thức được điều mình làm, chúng tôi cố gắng không nói chuyện, anh cũng ngưng trả lời tin nhắn tôi được 2-3 hôm rồi lại nói chuyện. Tôi tự hứa với lòng không nói chuyện cùng anh nữa, nhưng tay vẫn cứ cầm điện thoại nhắn cho anh đủ thứ trên đời.
Tôi nhớ mãi một hôm chúng tôi có tiệc chung, trời mưa anh bảo sang đón tôi. Đó là một buổi tối rất tuyệt vời. Khi chở tôi gần đến nhà bạn, tôi nói anh hãy chở tôi đi một vòng trước khi vào. Chúng tôi chạy, tìm mãi không thấy quán cà phê nào để vào ngồi uống một lúc, cứ ngồi trên xe vừa chạy vừa nghe nhạc, trò chuyện cùng nhau. Thấy anh gần gũi đó, mà sao xa cách ngàn trùng, lòng tôi cứ buồn rười rượi.
Sau hôm đó, chúng tôi lại quyết tâm không nói chuyện cùng nhau, nhưng hình như cái gì càng muốn bỏ càng khó thì phải. Tôi đã phải khóc ròng bao hôm vì day dứt lương tâm, nhất là những lúc bên cạnh chồng con, thấy chồng chăm sóc, thương yêu mình mà lòng tôi mặn đắng.
Anh càng ít nói chuyện với tôi hơn, chỉ mình tôi nhắn tin cho anh. Tôi hiểu, anh đang muốn giúp tôi vượt qua tình cảm này, cũng là để anh có thể bước qua tôi đi tìm hạnh phúc thật sự. Tôi tự hứa với bản thân nhiều lắm, sẽ không nhắn tin trò chuyện cùng anh nữa, sẽ để anh yên, vậy mà tay vẫn cứ cầm điện thoại không ngăn được, mặc dù gần đây tôi cũng bận túi bụi.
Cách đây nửa tháng, nhóm chúng tôi liên hoan. Hôm đó, anh uống nhiều, cứ nhìn tôi rồi chọc tôi trong những câu chuyện của mình. Lo anh uống say, tôi lên xe theo anh về vì sợ anh lái xe không ổn. Suốt trên đường về, chúng tôi cũng nói toàn chuyện đâu đâu, ngồi nhìn anh mà tôi cứ muốn bật khóc. Cầm lòng mình không đặng, khi sắp về đến nơi, lúc xe dừng đèn đỏ, tôi nắm lấy bàn tay anh, tình cảm trong tôi mong anh giữ tay mình lại, lý trí kêu anh hãy buông ra, nhưng lúc đó anh đã nắm tay tôi lại.
Chúng tôi lặng im lái xe về, ngắn ngủi mấy phút mà khi bước ra khỏi xe, tôi bước không đành, chỉ đặt tay anh vào tay tôi, rồi nói mà kìm nước mắt: "Em chưa bao giờ muốn xa anh". Anh chỉ nhìn tôi rồi nói: "Thôi em đừng vậy mà". Tôi thấy đau khổ thực sự khi mình đem lòng nhớ thương người khác, càng đau khổ hơn khi tôi lại làm anh- một người độc thân chưa mảy may chuyện tình cảm lại phải khổ vì một đứa như mình. 
Có hôm nhớ anh quá, tôi hay đòi anh đưa đi xem phim, đưa đi chơi. Có hôm tôi đến nơi hẹn rồi chờ anh tới đón, nhưng chưa bao giờ anh đón. Anh chỉ bảo: “Em về đi, càng gần gũi nhau càng khó xa nhau, càng đau khổ mà thôi. Em đừng có ở đó mà làm anh lo lắng không yên về em”. Tôi nhớ mình hay bảo nhớ thương anh, rồi hỏi anh có nhớ tôi không. Anh trả lời: “Nếu anh nói thương nhớ em nhiều lắm, thì mọi chuyện sẽ như thế nào? Em đừng hỏi anh như vậy nữa”.
Tôi đã cố gắng chăm sóc, yêu thương chồng con. Vậy mà, những lúc bên cạnh gia đình mình, nhớ anh đến quay quắt cả lòng. Sau hôm đưa tôi về, sau lần nắm tay nhau đó cách đây nửa tháng, anh không trả lời tin nhắn, cũng không gặp tôi nữa. Tôi biết đó là cách tốt nhất cho cả hai, nhưng không thể ngăn lòng mình, không thể ngăn những giọt nước mắt khi đi đoạn đường có anh, khi đến những nơi kỷ niệm. Tôi tiếp tục nhắn tin cho anh trong vô vọng.
Tôi nên làm gì đây? Tôi biết mình sai rồi nhưng trái tim chẳng nghe theo lý trí. Cũng may tôi gặp anh, chứ nếu là một người khác, tôi không biết mọi chuyện sẽ thế nào. Mong hãy cho tôi một lời khuyên để tôi tỉnh ra. Gia đình, chồng con là quan trọng nhất, tôi vẫn muốn cùng gia đình xây tổ ấm, chỉ có điều phút lạc lòng này làm tôi bối rối tột cùng.
Hồng
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)