A book is like a garden carried in the pocket.

Chinese Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phải chăng tôi là cô em chồng khó tính?
ến chơi tôi mới thấy hết tính đỏng đảnh, lười nhác, vô duyên của chị. Mang tiếng là em dâu đến, nhưng cơm đều do tôi nấu, bát cứ vứt trong bồn tôi không rửa cũng chả động đến. Tôi còn biết bình thường anh vẫn là người vừa nấu cơm vừa rửa bát.
Tôi 24 tuổi, có anh trai 29 tuổi, bố mẹ còn khá trẻ, đều làm nghề nông, ngoài vụ mùa buôn bán nhỏ. Mặc dù kiếm tiền rất khó khăn nhưng bố mẹ cho hai anh em ăn học đến nơi đến chốn. Không phụ lòng bố mẹ, anh trai học rất giỏi, giành được suất học bổng toàn phần sang châu Âu. Sau đó anh ở lại tìm việc với ý định kiếm ít vốn rồi về Việt Nam mua nhà, kinh doanh, cũng để trả số nợ bố mẹ vay lúc nuôi hai anh em ăn học.
Sau này vì muốn tôi mở mang tầm mắt nên anh khuyến khích học, tôi được một suất học bổng sang đất nước anh sống, tuy rằng khá xa về mặt địa lý. Phải nói thêm tính cách của tôi và anh trai không hợp nhau, anh rất giỏi nhưng cầu toàn, đòi hỏi cái gì cũng phải tốt, tôi sống và làm việc theo cảm tính, có phần an phận. Đặc biệt hai anh em chưa hề tâm sự về bất cứ chuyện gì, chắc vì cách xa tuổi nên khi tôi tới tuổi nhận thức thì anh đã đi học xa, thỉnh thoảng mới về thăm nhà.
Trước khi lấy vợ hiện tại, anh đã trải qua vài mối tình kéo dài nhiều năm, cũng dẫn bạn gái về thăm gia đình và đều được nhà tôi rất quý, nhưng cuối cùng lại không đi đến đâu. Sau khi sinh sống nhiều năm ở trời Âu, có suy nghĩ là chuyện riêng tư càng nói ít càng đỡ phiền phức, nên đến khi gần cưới vợ anh mới dẫn về ra mắt gia đình. Bố mẹ tôi gặp có lẽ chỉ 3-4 lần, tôi thì trước khi anh cưới còn chưa được gặp lần nào, vì lúc anh dẫn về giới thiệu tôi đã đi học mất rồi.
Vợ anh kém tôi một tuổi, nghe những gì gia đình kể lại, chị khá đoảng, vô ý, tới chơi lúc gia đình làm cỗ nhỏ, thấy mọi người nấu nướng cũng không xuống bếp phụ giúp. Gia đình nhà bên đó cũng làm to, khá giả nên được cưng chiều từ bé. Tuy vậy, với suy nghĩ cưới về thì cũng chỉ ở với anh, không ở cùng bố mẹ chồng nên bố mẹ tôi không ý kiến và cấm cản gì, qua lại thăm gia đình bên ấy vào dịp cần thiết.
Năm ngoái, sau khi chị tốt nghiệp đại học ở Việt Nam, anh trai nhờ bố mẹ hỏi cưới, rồi lo cho chị sang cùng chỗ anh làm theo diện du học sinh tự túc. Toàn bộ tiền nhập học, chứng minh tài chính, ăn ở là do anh tôi trả. Lúc này hai người vẫn chưa đăng ký kết hôn và tổ chức đám cưới, tôi vẫn chưa có dịp gặp mặt chị dâu.
Khoảng nửa năm sau, gia đình gặp chuyện lớn, bố mẹ giấu mọi người tham gia hùn vốn với người quen, bị lừa mất, cả đời hai anh em làm bên này kiếm tiền gửi về cũng không thể trả nổi. Bố mẹ ở nhà khóc lên khóc xuống mà anh em ở xa nên không thể giúp gì được. Tôi có bao nhiêu tiền tiết kiệm gửi về hết cho bố mẹ, thậm chí vay thêm bạn bè để bố mẹ trả nợ sổ đỏ. Anh chả có đồng nào gửi về, bao nhiêu tiền tiết kiệm hồi trước lo hết cho chị vợ sang bên này, rồi từ ngày chị sang phải lo ăn ở cho 2 người nên làm ra bao nhiêu tiêu hết bấy nhiêu.
Trong thời gian này mọi việc ở nhà rối như tơ vò, mọi người dằn vặt, đổ lỗi lẫn nhau, chủ nợ ngày nào cũng đến nhà đòi tiền và chửi bới. Anh cố gắng gọi điện về cho bố mẹ để tìm hiểu chi tiết, nói lý lẽ cho bố mẹ hiểu, tôi tìm mọi cách an ủi để bố mẹ không nghĩ quẩn làm liều, còn chị không có lấy một cuộc gọi động viên, dù chưa chính thức làm dâu, nhưng cũng là bạn gái chính thức rồi còn gì. Một thời gian sau những chủ nợ biết bố mẹ bị lừa hết sạch tiền không có khả năng trả nợ, nên cũng đến thưa dần, giờ không thấy ai đến nữa.
Anh tôi bắt đầu tìm hiểu thêm chi tiết và chỉ cách cho bố mẹ đi kiện, vì bố mẹ vẫn có giấy tờ gốc trong tay. Cũng biết là theo kiện là rất tốn kém và mất thời gian, nhưng ít ra còn có tia hy vọng, cũng đánh tiếng cho chủ nợ biết để họ kiên nhẫn chờ đợi. Mọi việc sau đó yên ắng hơn, bố mẹ tôi giờ cố gắng làm vài việc lặt vặt để kiếm tiền ăn tiêu qua ngày, chờ đợi cơ quan chức năng điều tra, tìm hiểu. Sự việc đâu vào đấy rồi anh chị và gia đình bên kia muốn tổ chức đám cưới. Ở nhà bố mẹ tôi như thế nên không làm cỗ mời ai hết, còn gia đình bên kia tổ chức đám cưới vắng mặt rất hoành tráng, yêu cầu nhà tôi ngày đó cũng phải có tráp hỏi đầy đủ, sang bên đó dự lễ.
Trong thời gian này, tôi tới nhà anh chị để phụ giúp chuẩn bị đám cưới, và đây là lần đầu tiên được gặp mặt nói chuyện với vợ của anh, trước chỉ hỏi thăm qua Facebook, rồi skype thỉnh thoảng có chào vài câu. Lúc này tôi vẫn xưng chị, gọi em với vợ của anh. Đến đây tôi mới thấy hết cái tính đỏng đảnh, lười nhác và vô duyên của chị. Mang tiếng tôi đến chơi, nhưng cơm đều do tôi nấu, bát cứ vứt trong bồn tôi không rửa cũng chả có ai động đến. Tôi còn biết bình thường anh vẫn là người vừa nấu cơm vừa rửa bát.
Tôi phát hiện ra anh mới mua Iphone cho chị, mỹ phẩm cũng toàn đồ xịn, tóc tai suốt ngày thay đổi và chăm sóc ở tiệm. Tôi thực sự rất khó chịu, vì bố mẹ vẫn còn khó khăn ở nhà, chị có quyền gì mà được ăn sung mặc sướng như thế, nhưng tự nhủ gia đình người ta mình không nên xen vào. Nhưng sau khi sống ở đây tôi thực sự có ấn tượng rất xấu với chị, vì tầm tuổi nhau, trong tôi có suy nghĩ kiểu con gái này không hợp với mình, không muốn kết bạn.
Rồi sau đợt cưới một tháng là nghỉ hè, chị muốn về Việt Nam chơi, lên kế hoạch tụ tập bạn bè hết cả trên Facebook. Bố mẹ tôi vì nhớ con cũng muốn vợ chồng anh về thăm nhà. Sau khi biết chuyện tôi đã gọi điện nói thẳng rằng anh không biết suy nghĩ, tiền đám cưới còn chưa trả xong, tiền mua ôtô đang trả góp, bố mẹ nợ nần như thế, anh chị nghĩ gì mà định chi ra mấy nghìn Euro về Việt Nam chơi. Nợ nần nhiều thế còn chưa trả xong mà lại định vay tiền tiếp để về sao? Nói về chơi chứ còn tiền mua quà cáp cho nhà vợ, nhà chồng, rồi chả lẽ anh chị không đi chơi, đi ăn đi tiêu?
Anh tôi sau khi nghe xong quyết định không về nữa, về phần chị dâu chả biết có thất vọng gì không, nhưng không còn thấy đề cập chuyện về Việt Nam trên Facebook nữa. Sau vụ này, tôi càng không có tí thiện cảm nào với chị, trong mắt tôi chị chỉ biết đua đòi, tiêu tiền người khác không biết nghĩ, chả quan tâm gì đến hoàn cảnh gia đình nhà tôi.
Tôi có suy nghĩ mình là em chồng mà không quan tâm tới chị dâu, liệu có quá đáng lắm không? Khoảng cách địa lý với điều kiện nghỉ lễ ở đây chỉ cho phép tôi gặp anh một năm một lần lại càng làm cho tôi có cớ không gọi chị là chị. Mẹ vẫn mắng tôi vì điều ấy, nhưng tôi nói con không tiếp xúc, không nói chuyện, bảo làm sao thay đổi xưng hô ngay lập tức được. Với lại nếu chị dâu không biết lớn thêm, quan tâm con và bố mẹ như một người chị, thì trong tư tưởng của con chả thể gọi chị được đâu.
Mai
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)