People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Nhớ mãi kỷ niệm bên em 20 năm về trước
gày đó, tôi 21 tuổi, chưa một lần yêu, chưa có kinh nghiệm gì với người khác giới. Tôi thấy em thật đẹp, như một thiên thần. Thế rồi tôi cũng không thể ngồi được mãi, rón rén nằm ghé bên em. Lần đầu tiên tôi được gần một người con gái đến thế.
From: HC
Sent: Saturday, March 22, 2008 11:50 AM
Subject: Gui toa soan: Ngay ay, ben song Dong...
Gửi H.H.,
Không biết em có còn nhớ kỷ niệm đã có giữa chúng ta 20 năm về trước? Còn đối với tôi, mỗi năm đến ngày 26/3, ngày kỷ niệm thành lập Đoàn TNCS, là lòng tôi lại xốn xang nhớ lại một bí mật mà hai thập kỷ qua tôi vẫn giữ kín cho riêng mình.
Ngày ấy, tôi là một sinh viên tiếng Nga đi học chuyển tiếp một năm ở một thành phố lớn bên dòng sông Đông êm đềm. Còn em là lưu học sinh ngành xây dựng. Chiều 26/3, tôi hối hả lên xe buýt để kịp đến dự buổi liên hoan văn nghệ của lưu học sinh Việt Nam kỷ niệm ngày thành lập Đoàn, được tổ chức tại trường Trung học đường sông số 14.
Trên chuyến xe buýt chật ních những ông Tây bà đầm, có một người con gái châu Á nhỏ bé đứng ngay phía trước mặt tôi. Và chúng ta đã làm quen với nhau. Có lẽ hoàn cảnh xa nhà đã khiến chúng ta thân thiết với nhau thật nhanh. Sau buổi liên hoan văn nghệ, tôi được theo về nơi em ở.
Tôi cũng không nhớ bằng cách nào đã lọt được qua cửa bảo vệ bởi những người gác cổng KTX của em vốn nổi tiếng nghiêm khắc với những lưu học sinh không thuộc trường mình. Những câu chuyện tâm đầu ý hợp đã khiến tôi cứ lần lữa mãi và cuối cùng thì chúng mình cùng nhận ra là đã quá khuya và KTX đã khóa cửa ra vào.
Khi biết rằng không thể về được nữa, ban đầu tôi rất lúng túng. Phòng em chỉ có một chiếc giường đơn, một bàn học. Hai đứa cứ ngồi nói chuyện mãi, một người ngồi ở giường, người kia ngồi trên ghế. Đến khi mệt mỏi quá, em đành ngả lưng xuống giường. Tôi ngồi ngắm em đang thiu thiu ngủ.
Ngày đó, tôi 21 tuổi, chưa một lần yêu, chưa có kinh nghiệm gì với người khác giới. Tôi thấy em thật đẹp, như một thiên thần. Thế rồi tôi cũng không thể ngồi được mãi, rón rén nằm ghé bên em. Lần đầu tiên tôi được gần một người con gái đến thế. Tôi nghe từng tiếng tở nhè nhẹ của em, thấy mùi hương con gái, mà tim mình thình thịch đập.
Tôi đánh liều quàng tay qua người em. Em vẫn nằm yên. Rồi bất ngờ, hai đứa mình cùng quàng xiết lấy nhau, và lần đầu tiên trong đời tôi được hôn một người con gái. Lần đầu tiên trong đời tôi biết được vẻ đẹp của những tòa thiên nhiên mà cho đến lúc ấy tôi chỉ mường tượng được qua những tác phẩm văn học nghệ thuật.
Nhưng cũng chỉ có thế. Hai đứa mình chưa đi quá xa trong hành động.
Phút giây yếu mềm qua nhanh, em vùng dậy, đến ngồi bên bàn học. Nằm trên giường, tôi thấy em giở sách, bật đèn và cắm cúi đọc. Rồi em lấy thuốc ra hút. Tôi hiểu rằng em đang phải tự đấu tranh rất quyết liệt với chính bản thân mình. Tôi hiểu em là người rất có nghị lực. Chắc em đã phấn đấu rất nhiều để đi du học. Chắc em không muốn một chuyện gì đó xảy ra sẽ làm hỏng sự nghiệp mà em đang theo đuổi.
Và tôi bỗng nhận thấy mình như một kẻ tội đồ. Tôi nằm, mắt chong chong nhìn lên trần nhà mù mịt khói thuốc, cảm giác ân hận tràn đầy trong lòng. Còn em ngồi bên bàn, giở sách sột soạt hoặc cắm cúi kẻ kẻ, vẽ vẽ.
Trời vừa hửng sáng, tôi vội vã ra về, chào em mà không dám nhìn thẳng vào mắt em. Tôi lẻn qua cửa bảo vệ, lén lút như một thằng ăn trộm. Từ ấy mình không còn liên lạc với nhau nữa. Không địa chỉ, không điện thoại, không tin tức, không gì cả.
Nhưng tôi vẫn không thể quên em, không thể quên cảm giác tội lỗi của mình. Tôi thực sự khâm phục ý chí của em. Và từ đáy lòng mình, tôi vẫn thầm cảm ơn em đã ban tặng cho tôi những cảm xúc đầu đời của một thanh niên mới lớn, cho tôi bài học đầu tiên về nghị lực theo đuổi sự nghiệp.
Vài năm trước, nhân kỷ niệm một năm chẵn ngày Cách mạng tháng 10 Nga, Hội lưu học sinh vùng sông Đông đã tổ chức một cuộc gặp mặt trên đường Kim Mã. Tôi đã đến, đã cố gắng tìm hình bóng em, nhưng đã không thể nhận ra em là ai trong hàng trăm người ở đó. Nhưng qua tập kỷ yếu của các thế hệ lưu học sông Đông, tôi đã tìm được ra tên tuổi, số điện thoại và địa chỉ cơ quan em đang công tác (một doanh nghiệp thuộc Viglacera).
Đã nhiều lần tôi định gọi điện cho em, nhưng lại tự đấu tranh với chính mình. Hai mươi năm đã qua đi, tôi đã là một người đàn ông bước sang tuổi trung niên, đã thành đạt trong cuộc sống và sự nghiệp của mình. Tôi cũng đã có một gia đình êm ấm, hạnh phúc. Và tôi tin tưởng rằng với ý chí của mình, chắc chắn em cũng đang có một gia đình và một sự nghiệp có thể còn tươi sáng hơn tưởng tượng của tôi. Tôi sợ rằng cuộc điện thoại của tôi sẽ lại một lần nữa khuấy động cuộc sống của em, theo cái cách mà em không muốn.
Tôi đành gửi những tâm sự này lên mạng.
Biết đâu, một ngày nào đó em sẽ đọc được. Tôi chỉ muốn nói rằng, tôi vẫn trân trọng hình ảnh của em từ 20 năm trước. Chúc em luôn giữ vững được ý chí trong cuộc sống.
Tôi sẽ vẫn nhớ em trong 20 năm tiếp theo và có thể còn lâu hơn nữa.
HC.
Xin cảm ơn nếu quý Tòa soạn cho đăng bài này, âu cũng là một cách giúp tôi giải toả sự tri ân của tôi đối với một người phụ nữ mà tôi cảm phục suốt 20 năm qua.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)