When you're young, you want to do everything together, when you're older you want to go everywhere together, and when you've been everywhere and done everything all that matters is that you're together.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Nhớ anh cồn cào nhưng phải quên anh thôi
m đã suy nghĩ thật nhiều và quyết định quên anh, quyết định sống cho riêng mình từ khi hiểu rằng với anh, em không có ý nghĩa gì cả. Bên anh có một gia đình rất hạnh phúc, những đứa con ngoan và có thể cũng có rất nhiều người con gái ngưỡng mộ và yêu anh. (Quyên)
From: Quyên
Sent: Thursday, March 11, 2010 10:42 AM
Anh à!
Đã bao ngày qua em cố quên, cố để hình ảnh của anh không xuất hiện trong tâm trí em nữa, nhưng thật là khó quá anh à! Cũng tới gần một năm rồi từ lần cuối cùng em gặp anh, em không còn gọi điện thoại hay nhắn tin cho anh nữa. Em đã xóa số điện thoại để mỗi khi đọc danh bạ em không phải nhìn thấy tên anh, nhưng đúng là càng cố gắng xóa thì em lại càng nhớ rõ. Lý trí bảo em phải quên anh đi nhưng mà sao khó quá anh biết không?
Đã bao lần cầm điện thoại lên, nhấn số của anh, em cứ mong rằng em sẽ quên mất số, em sẽ nhấn nhầm, nhưng chẳng hiểu sao mà em không thể quên nổi, và sự thật là chưa lần nào em nhầm cả. Em cứ định gọi, định nhắn tin cho anh, muốn làm thật nhiều, thật nhiều như chính nỗi nhớ anh mà em đang phải trải qua, nhưng cũng may là lý trí trong em vẫn còn đủ để em hiểu rằng em không thể làm như vậy...
Cũng có nhiều lần vì lý trí không thắng nổi trái tim, em đã nhắn cho anh, chỉ là những tin nhắn hỏi thăm, bởi vì em biết chỉ cần biết được anh đang mạnh khỏe, bình an là em sẽ thấy vui và ấm áp hơn nhiều. Em muốn nói, muốn viết thật nhiều cho thỏa nỗi nhớ anh, nhưng mà em không thể... vì em biết em mãi chẳng là gì trong anh cả. Và dù em có nhớ anh đến mấy thì với anh, em vẫn chỉ là con số 0 tròn trĩnh. Có chăng thì tình cảm chỉ có từ phía em mà thôi... và em cũng không muốn mình phải dằn vặt, đau khổ nữa.
Anh với em gặp và quen nhau như một sự tình cờ mà cũng trớ trêu đến lạ. Có lẽ là rất bình thường khi anh nói với em là anh đã có vợ và 2 đứa con một trai, một gái rất ngoan, gia đình anh cũng rất hạnh phúc. Bởi cái lần đầu gặp mặt đó trong quán rượu em không hề ấn tượng về anh nếu không nói là có chút không thiện cảm lắm... Cho tới lần thứ hai khi anh tới quán, em biết anh có gia đình, biết vợ anh cũng là người đồng hương với em, có thời gian nói chuyện với anh nhiều hơn, em đã thấy được sự chân thành, nét chững chạc của một người đàn ông có gia đình, thành đạt.
Và em thấy được trong đôi mắt anh, đôi mắt mà mãi đến tận bây giờ em không bao giờ quên được sự thông minh, nhanh nhẹn, hiểu biết và kinh nghiệm mà một con bé sinh viên năm cuối sống xa nhà đang phải đi làm thêm kiếm từng đồng để trang trải cho cuộc sống như em luôn ngưỡng mộ và khâm phục. Rồi anh có số điện thoại của em và em cũng vậy. Em với anh đã nhắn tin qua lại (cũng chỉ là những tin nhắn bình thường), rồi em nhận lời đi chơi cùng anh.
Chẳng hiểu sao từ cái hôm đó, em thấy mình nhớ anh, và con tim em đã loạn nhịp vì anh. Em nghĩ tới anh mọi lúc, mọi nơi, hình ảnh của anh đi vào trong giấc mơ, theo em lên giảng đường những ngày sau cùng đó... và em đã yêu anh, đã làm cái việc mà đáng lẽ em không được làm, không nên làm đó. Thời gian cứ thế trôi, thỉnh thoảng em nhắn tin cho anh, anh gọi điện thoại cho em, và thật lâu lâu mới có lần anh ra Hà Nội công tác thì em mới được gặp anh.
Em cứ nhớ anh, yêu anh trong chờ đợi, nhiều lúc muốn nhắn tin cho anh, nhưng em lại sợ, nói đúng hơn là em muốn giữ cho anh, không muốn vợ anh vô tình đọc được những dòng tin đó. Bởi dù sao em cũng chỉ muốn đơn phương nhớ anh, yêu anh chứ không bao giờ dám nghĩ và cũng không bao giờ muốn làm gì đó ảnh hưởng đến anh, đến gia đình anh và đến cuộc sống của anh. Em muốn làm như những gì em nghĩ và cũng rất nhiều lần em nói với anh đó là chỉ yêu anh từ xa, ngắm nhìn và dõi theo anh từ xa xa đó.
Em hiểu anh rất bận rộn, công việc hằng ngày lấy đi của anh rất nhiều thời gian, em đã suy nghĩ thật nhiều và quyết định quên anh, quyết định sống cho riêng mình từ khi hiểu rằng với anh em không có ý nghĩa gì cả. Bên anh có một gia đình rất hạnh phúc, những đứa con ngoan và có thể cũng có rất nhiều người con gái ngưỡng mộ và yêu anh. Em ra trường và cũng đang làm công việc mà em yêu thích với nguồn thu nhập cũng được gọi là ổn nếu không nói là khá hơn so với những đứa bạn học cùng đại học sau khi ra trường.
Em đã học cách để quên anh bằng công việc, bằng những buổi tối lên giảng đường học thêm ngoại ngữ, bằng những buổi cà phê hay lang thang cùng những người bạn..., vậy mà em vẫn không thể quên anh. Những buổi một mình lang thang trên đường phố, hay nằm trong phòng chờ cô bạn thân đi chơi cùng người yêu thì em lại thấy nhớ anh vô cùng anh biết không! Em đã khóc thật nhiều, thật nhiều...
Em cũng đã có một mối tình khá sâu đậm với một cậu bạn những năm đầu học đại học, nhưng khi chia tay chỉ một thời gian là em có thể cân bằng trở lại. Nhưng lần này thì không, em không hiểu được tại sao mình nhớ anh nhiều đến vậy anh à... Mỗi lần ra đường phố, hay thậm chí ở trong cầu thang máy, hay đến bất cứ nơi đâu, chỉ cần em ngửi thấy mùi nước hoa mà anh vẫn thường sức, cái mùi thật đặc biệt em không bao giờ quên, em lại nhớ anh cồn cào. Nhớ đôi mắt đen, sáng dù anh có phải đeo kính cận nó vẫn đẹp lạ thường. Cả đôi môi anh nữa, em nhớ đã một lần nói với anh rằng em rất thích cái miệng anh...
Hôm nay, em thấy mình buồn cười đến lạ. Sáng ngủ dậy, em bật máy tính, theo quán tính em vào trang web của tổng công ty anh, đọc tin mới đưa cùng cả tấm hình trong đó có anh trong một lễ ký kết cho tổng công ty. Từ tận Mỹ Đình, qua Láng Hạ em lang thang lên tới Yết Kiêu, lòng vòng qua mấy con phố, những con phố mà ghi dấu những buổi hẹn hò của em và anh khi anh ra Hà Nội công tác, tự dưng em thấy nhớ anh. Nhớ anh nhưng thấy lòng mình vui và ấm áp chứ không thấy buồn và lạnh giá như những lần khác.
Em rẽ vào một quán cà phê, ngồi nhâm nhi ly cà phê và viết những dòng entry này hy vọng rằng có ngày anh đọc được nó. Có lẽ đây sẽ là những dòng cuối cùng em viết cho anh, là những lời cuối để rồi em sẽ chôn vùi hình ảnh về anh thật sâu, thật sâu trong một góc nhỏ thật kín con tim mình, để em sẽ hồn nhiên, yêu đời trở lại, và cũng hy vọng một ngày nào đó sẽ có một người thương em, yêu em như em từng yêu anh...
Bắt đầu từ hôm nay, mỗi lần nghĩ về anh chắc em sẽ không còn cồn cào, chờ đợi nữa... mà em sẽ nghĩ về anh như một người bạn, người anh, người mà em dành tình yêu của mình như sự kính trọng chứ không phải là tình yêu mà bấy lâu nay em vẫn nghĩ nữa. Đã từ lâu em vẫn có thói quen vào trang web của tổng công ty nơi anh làm việc để được nhìn thấy anh trong thư viện ảnh, em sẽ không bỏ thói quen đó, bởi đó là cái cuối cùng để em vẫn thấy được anh, vẫn dõi theo những con đường mà anh đang đi. Chỉ cần thấy anh mạnh khỏe là em sẽ thấy vui và hạnh phúc lắm rồi anh ạ!
Dù thế nào đi nữa, em vẫn luôn mong anh mạnh khỏe, thành đạt, may mắn và hạnh phúc! Chúc gia đình nhỏ của anh luôn tràn ngập tiếng cười anh nhé! Anh còn nhớ có nhiều lần em xem tay cho anh không? Em biết anh sẽ thành công và thành công lớn trên con đường sự nghiệp đó anh à. Nếu có đọc được những dòng này thì anh hãy nhớ, dù sao cũng có một người con gái miền biển luôn nhớ về anh và mong cho anh hạnh phúc! Chiều nay em sẽ nhận lời đi trượt cỏ trên Hòa Lạc cùng nhóm bạn thân ngày học đại học, em không còn sợ khi lên đó sẽ nhớ đến lần đầu tiên cùng anh ở đó nữa rồi... Chắc là em sẽ vui thôi...
Tạm biệt anh người em luôn ngưỡng mộ!
Quyên
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)