Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Nghe tin em sắp lên xe hoa, lòng anh quặn đau
hi vừa nghe tin em sắp lên xe hoa, anh thấy lòng mình như quặn lại. Sao nhanh quá vậy em? Anh nhớ là Valentine năm trước em nói lời chia tay với anh mà. Mới có một năm thôi mà em đã tin tưởng rồi theo người ta về làm dâu ư? (Manh Duy)
From: Nguyen Manh Duy
Sent: Friday, March 19, 2010 3:47 PM
Có lẽ ông trời đã cố tình sắp đặt chuyện của anh và em đúng không? Bọn mình chỉ là 2 đứa bạn học chung cấp 3, anh vẫn nhớ những lần làm em phát cáu lên rồi không thèm nói chuyện nữa. Anh cũng nhớ lần em khóc thút thít rồi anh lặng lẽ đến bên em với tờ khăn giấy. Nhưng hồi đó anh ngây thơ quá, có biết yêu, biết rung động là gì đâu.
Phải đến khi tốt nghiệp rồi anh vẫn nhận ra là cuộc sống thiếu đi điều gì đó, anh đã biết yêu, nhưng người đó vô tình lại là bạn bí thư bên cạnh chứ không phải em. Anh chỉ có một tình yêu đơn phương vì cô ấy đã có người yêu mất rồi. Cả tháng liền buồn ngẩn ngơ và chẳng biết vì sao. Khi đó, em lại ở bên anh, luôn trò chuyện với anh, luôn nở nụ cười cho dù bị anh trêu chọc là sói. Cứ mỗi tối lại chăm chú nhìn vào Y!M để xem nick của em có sáng không, nếu có thì thế nào anh cũng nhận được "2222222222222222 ^^" của em. Anh thấy vui lạ, lạ lắm ấy, vì có mấy ai muốn nói chuyện với anh thế đâu.
Tháng 6 nắng chang chang, em vẫn đều đặn "hò hét" anh đi ôn thi đại học cùng. Ôi trời, nhớ cái ngày mình còng lưng đạp xe lên tận Đại học Y cách nhà hơn chục cây số mà đến oải. Nhưng nhờ có con bạn đanh đá lắm chuyện mà anh thấy đường đi như ngắn lại. Học lò luyện thi vẫn chưa đủ, em còn muốn đến nhà anh để học nhóm nữa.
Anh bất ngờ lắm, lại vì lần đầu tiên có đứa con gái dám đề nghị vào nhà chơi. Anh vẫn nhớ cái ngày em bắt xe bus đi đưa hồ sơ nhập học cho anh, đâu có ngờ là em đã mất cả ngày trời để đi, thấy văn phòng đóng cửa em lại ngồi đó chờ mà không buồn đi ăn trưa, chỉ để nộp hồ sơ thôi mà, đâu cần phải khổ như vậy hả em.
Rồi gì nữa nhỉ, anh vẫn nhớ những ngày mình đi làm thêm trong kho thuốc của anh Kiên ấy. Ui, cái mùi thuốc khó chịu thật đấy, nhưng có đứa con gái đứng bên cạnh sao mà thấy... Rồi lúc đó em nói "vừa mới tuyển được người yêu", biết không em, lúc đó anh bất ngờ lắm, lại buồn nữa, tý thì khóc trên đường về luôn. Em đã nói em yêu anh từ trước đó lâu rồi, nhưng vì anh thích Kim Anh nên em đã chờ đợi. Nhưng có lẽ em đã không thể chờ lâu hơn nữa nên đã đồng ý yêu người ta. Vậy là anh yêu em từ đó đấy, anh quá ngốc và khờ đúng không?
Bẵng đi một thời gian, trong buổi liên hoan tất niên, anh nhận được tin nhắn của em. Mình đã nói chuyện rất nhiều, em nói đã bỏ người yêu rồi. Giờ em muốn dành một cơ hội cho anh, anh nhớ lắm chứ, em đã nói rằng sẽ cho anh một tháng để làm trái tim khô cạn của em lại tràn ngập yêu thương. Và đó là một tháng anh được sống hạnh phúc nhất, anh thấy mình đang yêu và được yêu, và cũng vì lần đầu tiên anh có người yêu. Em có nhiều điều đầu tiên dành cho anh lắm đúng không?
Ngày 23 tháng Chạp, em đòi anh đưa đi thả cá. Rét lắm, chỉ muốn nằm nhà thui, nhưng anh vẫn lấy xe lao đi luôn. Rồi em muốn thả nó ở giếng gần nhà. Ơ hay nghỉ, gần thế thì em đi bộ ra cũng xong, chứ sao lại bắt anh dậy đưa đi. À, chắc có lẽ là một chiêu thử lòng đây mà. Con gái thật là... phức tạp quá đi mất. Rùi mấy hôm sau, em không thèm nhắn tin cho anh nữa, kiểu này chắc là giận dỗi cái gì đó thôi mà, gặng hỏi mãi em mới òa lên là "sao đêm đó không hiểu ý em mà đi thả cá ở nơi nào đó xa một chút rồi tiện thể đi chơi luôn, mất cả công em chuẩn bị". Con trai luôn nghĩ đơn giản mà.
Đêm giao thừa anh đã chạy loạn cả lên vì không thể tìm được bộ quần áo nào mà em vừa ý. Em luôn muốn anh phải mặc quần bò, áo phông đi giày thể thao, vậy mà trong khi anh chỉ luôn quần vải với dép lê. Đến khi mình đang đi lang thang ở đường Hoàng Quốc Việt thì bị cơ động túm được, phải nói là anh ghét em lắm ấy, tại em nằng nặc không muốn đội mũ bảo hiểm mà anh mất tiêu 100.000 đồng cho mấy anh ý rồi. Nhưng vì yêu quá nên anh chỉ ghét em đã có 5' thui, rồi lần đầu tiên anh được ôm một người con gái trong vòng tay, anh cảm nhận được từng hơi thở, từng cơn gió thoảng qua tóc em. Đêm đó mình đón giao thừa ở sân vận động vui quá phải không em?
Rồi cuối cùng cũng hết thời hạn một tháng, anh đã run lắm ấy, vì chẳng biết em có đồng ý làm người yêu đầu tiên của anh hay không. Nhưng sự thật thì quá phũ phàng, em đã lạnh lùng chối bỏ mọi thứ, cho rằng mình không xứng đáng với nhau, vì anh trễ hẹn tới 3 lần, vì anh chỉ thích chăm sóc con Nhím hơn là nhắn tin hỏi thăm em. Em muốn bọn mình hãy là bạn khi mà không còn yêu nhau nữa.
Sao con gái lại vô tình đến vậy nhỉ, sao họ có thể đề nghị làm bạn khi họ vừa làm tan nát trái tim ta. Anh xin lỗi, anh đã cố gắng níu kéo những điều có thể để không mất em. Nhưng sao em quyết tâm quá. Trời đất chắc hôm đó sụp hết quanh chân anh rồi nên mãi anh mới nổ xe phóng đi, và để lại em ở đó với nước mắt, đó là ngày Valentine. Hôm đó anh đã khóc thâu đêm, đến sáng anh vẫn ngồi thẫn thờ như người mất hồn. Mà có khi anh mất hồn thật cũng nên. Tâm hồn anh luôn bên em kia mà. Không còn em bên cạnh nữa thì có khác chi anh là đứa ngớ ngẩn.
Rồi thời gian lại trôi qua đi, phải 4 tháng sau, anh mới có can đảm để nói chuyện với em, anh nói rằng "tớ có người yêu rồi, không muốn vậy nữa đâu". Anh không muốn em phải nghĩ ngợi về anh nữa, cũng không muốn mọi người nói em là người gây cho anh cú shock đầu đời. Thực tế thì anh có dám yêu ai đâu chứ. Em im lặng, rồi cứ thế im lặng đến mấy tháng liền. Chợt một hôm Hải Ninh nói "tôi thấy con Thanh nó có người yêu rồi kìa, thấy bọn nó ôm nhau ngoài đường, ông không phải buồn".
Không buồn sao được hả ông bạn, ông có biết yêu là gì đâu. Chưa bao giờ tôi yêu ai nhiều đến thế, tôi đã dũng cảm đấu tranh với mọi người là tôi yêu Thanh, tôi đã bất chấp cả cuộc tình trước đó của Thanh nữa. Hay là tôi ngốc quá chăng? Rồi một tháng sau hắn lại gọi và bảo "ông chuẩn bị đi ăn cưới con Thanh đi nhé". Ôi trời, lại gì nữa đây, sao lại thế được chứ. Anh đã ngỡ rằng mình xa nhau hơn để cố gắng hiểu nhau, rồi biết đâu lại có thể đến với nhau. Ai biết ông trời lại nhẫn tâm đến thế, hay em mới là người nhẫn tâm với anh.
Chỉ vừa xong thôi, em nói chuyện với anh và đề nghị anh đưa thiếp mời cho đám cưới của em. Ôi, em nhẫn tâm thật đấy, vậy mà anh vẫn nhận lời. Chắc chẳng có ai dũng cảm như anh đâu nhỉ, có ai lại đồng ý đưa thiếp mời hộ người con gái mình yêu đâu. Hay là anh điên rồi. Uh, chắc là điên đấy. Vậy là anh vẫn còn có thể làm được việc gì đó cho em, nhưng đây là việc cuối cùng rồi. Anh sẽ không thể nghĩ về em nữa. Mình đã chia xa hoàn toàn rồi.
Tạm biệt em, nhớ những gì anh nói lúc mình chia tay chứ "cho dù thế nào anh vẫn luôn mong em có được hạnh phúc, dù hạnh phúc đó không có bàn tay anh và em dựng lên". Chúc em hạnh phúc bên người chồng mà em đã lựa chọn.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)