Những nỗ lực của bạn chỉ có thể đơm hoa kết trái nếu bạn quyết không bỏ cuộc.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Nghẹt thở khi sống với chồng
nh đòi hỏi tôi phải thay đổi để đẹp đôi khi đi bên anh, phải gạt bỏ những sở thích, cá tính của mình. Tôi ngày càng nghẹt thở và cảm thấy uất ức thiệt thòi khi phải giũ bỏ những sở thích của bản thân.
Ngày anh đi tôi không biết nên vui hay buồn, mọi người chúc tụng ca ngợi quá, mấy ai được như anh. Sau chuyến du học trở về, sự nghiệp anh sẽ bước sang trang mới, rực rỡ hơn, tươi sáng hơn, nhiều ánh mắt ái ngại dành cho tôi. Tôi sẽ sống như thế nào trong thời gian không có anh? Tôi biết ánh mắt đó dành cho mình đầy nghi hoặc, liệu có vượt qua được sự mòn mỏi đợi chờ, liệu hai đứa có giữ được lòng chung thủy trong thời gian dài xa nhau?
Điều tôi lo lắng không nằm ở chỗ đó, tôi không đủ tin tưởng vào tình yêu anh, vì bản thân chưa thật sự cảm nhận được tình yêu này. Nhưng tôi tin tưởng vào con người anh, tin vào đạo đức mà anh có, đang duy trì và gìn giữ, tin rằng anh không vì một phút yếu lòng mà đạp đổ hình ảnh tốt đẹp anh đang có trong mắt mọi người. Còn tôi, chưa hẳn chung thủy vì yêu anh, mà một lòng một dạ do sự tự trọng của chính mình, không dễ dàng trao thân cho người khác để rồi người ta coi đó như là chiến tích.
Điều tôi lo lắng nằm trong sự xa cách của hai đứa, và điều đó đã đến, khoảng cách về thời gian không gian, địa vị xã hội, sự khác biệt về môi trường sống dần dần đẩy chúng tôi xa nhau. Ngày mới đi anh thường hỏi thăm, nhắn nhủ, lo lắng mỗi khi tôi không khỏe. Thời gian trôi qua, sự quan tâm, động viên nhau thưa dần, anh bận rộn với những nghiên cứu, tôi bận rộn với công việc kinh doanh, thời gian dành cho nhau không còn, những mẩu chat chít ngắn dần, vô nghĩa, không yêu thương, không nhớ nhung, hời hợt hơn cả những người bạn lâu ngày gặp lại.
Công việc mỗi người mỗi khác, sự chuyên sâu trong lĩnh vực của mỗi đứa khiến cho đối phương không đủ kiên nhẫn để nghe công việc của nhau, hoặc là cũng không buồn giải thích vì có hiểu hay không cũng chẳng để làm gì. Có chăng cái chung nhau lúc bấy giờ chỉ là chia sẻ cập nhật tình hình sức khỏe ăn học của con, dường như đó là cái chung duy nhất. Độc lập về tài chính, tự do về thời gian, tự chủ trong mọi quyết định dần khiến cả hai cảm thấy không có nhau vẫn sống tốt.
Rồi ngày anh trở về cũng đến, đúng là trông ngóng, ngóng trông mòn mỏi, nhưng mừng vui gặp mặt được đôi ba hôm thì sự khó chịu bao trùm, không ngừng gia tăng. “Anh ơi, bạn em sẽ đến chơi nhà mình, tiệc tùng ăn uống”, “Anh mệt, muốn yên tĩnh làm việc, bạn em ồn ào, mất thời gian”. Anh không biết khi không có anh, ai là người bầu bạn với tôi trong những lúc cô đơn, trống trải.
Ngày không anh, tôi hẹn hò bạn bè, cà phê, ăn uống, năng động hoạt bát để che lấp đi nỗi buồn bã cô đơn, để đợi chờ. Anh đòi hỏi tôi phải thay đổi, để đẹp đôi khi đi bên cạnh anh, phải gạt bỏ những sở thích, cá tính của mình, xây dựng hình tượng người phụ nữ của gia đình, chu toàn, sang trọng. Tôi như nghẹt thở, ngày càng nghẹt thở và cảm thấy uất ức thiệt thòi khi phải giũ bỏ những sở thích của bản thân chỉ để đẹp lòng ai đó, tôi không thấy sung sướng hạnh phúc.
Bên anh, tôi vẫn thấy cô đơn, cô đơn trong suy nghĩ, nơi không bao giờ anh có thể biết được. Tôi tự buồn, trách hờn, tự giận người giận mình và rồi không chịu đựng nổi. Tôi muốn ly hôn, việc khiến mọi người chấn động vì trong mắt tất cả bạn bè, người thân và cả anh, đây là một gia đình hoàn hảo, không ai biết điều tôi đang chịu đựng, những bất đồng nho nhỏ. Để tránh tranh cãi, tôi cứ im, chịu đựng, riết rồi đến phản kháng tôi cũng không có chút cố gắng. Cái tôi muốn không những là sự ân cần ngọt ngào, những cử chỉ âu yếm, yêu thương, còn là sự tôn trọng, tôn trọng cả những suy nghĩ, sở thích cá nhân của mình.
Chính khoảng cách về thời gian, không gian, sự độc lập trong cách sống, cách nghĩ suốt thời gian dài đã khiến khả năng sống một mình của tôi tăng cao. Giờ tôi chỉ muốn sự tự do, thoát khỏi cái vỏ bọc mình đã phải đeo bám để giữ lại chính mình. Tình yêu cũng giống như cây xanh, sẽ chết dần chết mòn nếu thiếu nước, thiếu sự chăm sóc, vun đắp. Nhắn nhủ những người yêu nhau nhưng phải xa cách, cố mà gìn giữ, đừng để thời gian xa nhau giết chết cảm giác, giết chết tình yêu.
Huyền
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)