We don’t believe in rheumatism and true love until after the first attack.

Marie E. Eschenbach

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Người chồng vô dụng
on tôi sinh ra khi bố nó vẫn đang là kẻ vô dụng ở mọi khía cạnh cuộc sống. Từ lúc vợ về nhà sinh con, tôi vẫn chưa đi làm, phải dùng 3 cái nhẫn vàng bố cho vợ chồng tôi để bán lấy tiền tiêu, đóng tiền nhà.
Suy nghĩ mà vẫn không tìm được cách thoát khỏi tình trạng hiện nay nên tôi muốn viết những dòng tâm sự xuất phát từ tâm can mình, mong bạn đọc cho tôi những lời khuyên, kinh nghiệm đúng đắn.
Trước hết tôi xin khái quát qua hoàn cảnh hiện nay. Tôi 30 tuổi, có vợ và cậu con trai 10 tháng tuổi. Hiện giờ vợ con ở cùng ông bà nội ở quê. Về gia đình, bố mẹ tôi hiện giờ về hưu, đang mở cửa hàng tại nhà, thu nhập cũng tốt. Trên tôi còn có hai chị hiện sống gần nhà, đều ổn định công việc và có cơ ngơi riêng. Xin nói thêm vợ tôi hiện giờ vẫn chưa đi làm, chủ yếu do ông bà muốn cô ấy ở nhà chăm con đến Tết.
Cùng lúc đó chị gái mở thêm chi nhánh bán vật liệu xây dựng và xăng dầu cách nhà khoảng 3 km, sẽ để vợ tôi quản lý chỗ đó cho gần nhà. Vợ đã tốt nghiệp đại học tài chính kế toán, tôi cũng muốn để vợ con ở nhà với ông bà. Vì nhiều nguyên nhân, trong đó về nguyên nhân tài chính tôi sẽ trình bày ở phần tới. Giờ tôi xin nói về chuyện hàng ngày của mình bắt đầu từ khi tốt nghiệp phổ thông.
Tốt nghiệp xong, tôi đỗ hai trường đại học ở Hà Nội. Đó là niềm vui và tự hào của cả gia đình. Niềm vui đó chẳng được bao lâu vì tôi chỉ theo học được 2 năm là bắt đầu có dấu hiệu chệch hướng. Tôi thường xuyên bỏ học. Trong thời gian không đi học tôi không sa đà vào cờ bạc, rượu chè hay trai gái, chủ yếu ở phòng trọ, ngồi suy nghĩ linh tinh, lúc xem tivi, có khi lại đi loanh quanh.
Sau đó bố biết tình trạng này, khuyên tôi tiếp tục học. Tôi cũng nghĩ mình rất quyết tâm, chỉ được một học kỳ theo học tôi lại “ngựa quen đường cũ”. Cứ như vậy đến 6-7 năm cũng chưa thể ra khỏi trường vì những kỳ thi bết bát và số môn học bị nợ cứ lớn dần.
Trong thời gian đó tôi yêu cầu bố cho tiền học thêm một trường liên kết với nước ngoài, khóa học kéo dài 2 năm. Năm thứ nhất tôi học rất tốt, đến năm thứ 2 lặp lại tình trạng giống hệt bên trường cũ. Cũng nói thêm trong lúc học ở trường thứ 2 tình hình cũng không khá hơn chút nào.
Thời gian này tôi yêu một cô gái quê Nghệ An, quen nhau từ hồi tôi và cô ấy mới vào đại học. Có lẽ cô ấy có tình cảm với tôi trong quá trình đó và tôi cũng nghĩ do mình thêu dệt không đúng tình trạng trước mắt bạn bè, trong đó có cô ấy. Nào là tôi học rất giỏi, đã ra trường, có công việc tốt.
Tôi luôn muốn xây dựng một hình ảnh đẹp trong mắt bạn bè, bố mẹ, tất cả những hình ảnh đó chỉ dừng lại ở lời nói mà không xuất phát từ thực tế. Chúng tôi yêu nhau được 2 năm từ lúc cô ấy tốt nghiệp, còn tôi vẫn loay hoay năm thứ 5-6. Có lần vô tình cô ấy biết tôi nói dối, tôi đã tỏ ra ăn năn và cô ấy tha thứ. Tôi cũng không thể làm được những gì đã hứa với bố, với người yêu để rồi vì những gì dối trá đó, cô ấy đã rời xa.
Bố tôi vẫn đều đặn gửi tiền hàng tháng để tôi cố gắng học tập, rồi cũng chẳng ăn thua gì. Mỗi lần tôi quay lại học được một thời gian sau đó lặp lại y hệt trước đó. Tôi bị đẩy xuống học tiếp chương trình tại chức khi đã hết 8 năm đại học chính quy. Lúc này tôi quen vợ hiện nay. Cô ấy đã ra trường và đi làm được hơn một năm. Tôi cũng đến với cô ấy, chiếm được tình yêu, sự tin tưởng giống hệt cách làm với mối tình trước, chỉ khác một điều quan trọng là cô ấy đã có thai.
Lúc đó tôi rất sợ hãi vì hiện giờ chẳng có gì cả, lại sống dựa vào bố mẹ. Có lẽ vì yêu tôi, thương đứa con trong bụng nên cô ấy động viên tôi về nhà xin cưới. Cả nhà ai cũng như mở cờ trong bụng, hai chị không phản đối gì. Giờ tôi 28, con tôi sinh ra khi bố nó vẫn đang là kẻ vô dụng ở mọi khía cạnh cuộc sống. Từ lúc vợ về nhà sinh con, tôi vẫn chưa đi làm, đã dùng 3 cái nhẫn vàng bố cho vợ chồng tôi bán lấy tiền tiêu, đóng tiền nhà.
Vài tháng gần đây tôi không dám lấy tiền nhà để tiêu nữa nên tập đi làm kiếm cơm. Cũng chẳng được bao nhiêu, lúc chạy bàn, đánh máy, giờ lại đi giao chè búp cho vài quán trà đá ven đường, vì tôi có mối chè giá tốt. Nói chung những công việc này không đem lại số tiền đủ để bản thân tiêu dùng chứ chưa nói đến muốn gửi vài trăm về cho vợ con.
Mọi người vẫn nghĩ tôi đang học tại chức để cuối năm sau sẽ xong. Thực sự học tại chức tôi không hiểu gì, vì nó là một chuyên ngành hoàn toàn khác so chuyên ngành tôi học chính quy. Với lại tôi cũng không có một chút hứng thú, hay mong muốn học cho xong gì cả. Giờ tôi chẳng biết sẽ làm gì nữa. Chán nản và mất niềm tin vào chính bản thân mình. Mong sự chia sẻ của các bạn độc giả.
Tuấn
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)