Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Nếu có kiếp sau, em xin trả nợ anh
ại sao em lại trao đời con gái cho người em không yêu? Đáng lẽ em phải dành điều đó cho người em luôn nghĩ em sẽ lấy làm chồng, là anh. Em đã sai rồi. Em xin lỗi anh, dù hết cả đời này em có làm gì đi nữa cũng không thể chuộc lại được lỗi lầm này. Kiếp này em nợ anh nhiều, nếu như có kiếp sau em sẽ xin trả.
From: ĐTT
Sent: Wednesday, October 27, 2010 1:40 AM
Mình tình cờ gặp nhau trong lớp ôn thi đại học, em 17 tuổi còn anh 18 tuổi. Em còn nhớ trong bức thư đầu tiên anh viết cho em, anh nói rằng vì thi trượt một năm rồi nên phải cố gắng thi đỗ, anh quyết định thi hai khối vì vậy anh đi học thêm Văn để thi khối D.
Năm đó, anh thi đỗ vào ĐH Kiến trúc còn em thì trượt, may sao vẫn còn đủ điểm xét nguyện vọng 2, anh học trên Hà Nội còn em học ở Hải Phòng. Anh còn nhớ lần hẹn hò đầu tiên của chúng mình không? Hôm ấy là ngày lễ Noel, anh về Hải Phòng, hẹn em đi uống nước rồi tặng em một món quà làm em hết sức bất ngờ. Cho đến bây giờ, em vẫn nhớ như in khuôn mặt anh ngày hôm đó.
Năm đầu tiên yêu nhau, tuần nào anh cũng về Hải Phòng, nếu có bận đi nữa cũng một tháng về hai lần đến nỗi khiến bố mẹ anh phát cáu vì anh về nhiều quá. Rồi thời gian cũng dần trôi đi, anh ngày một ít về hơn. Có khi hai tháng mới về một lần, tin nhắn qua lại quan tâm cũng thưa dần, nhiều lúc nhớ anh quá em nhắn tin hỏi thăm trước anh mới trả lời lại.
Rồi đến một ngày em gọi điện cho anh vì đã khá lâu rồi em không được nghe giọng nói ấy, bắt máy nói chuyện được một lúc anh nói với em rằng anh đã yêu cô bạn cùng lớp tên Trang, anh xin lỗi và mong em tha thứ. Mọi thứ trong em sụp đổ, và từ đó sai lầm đã nối tiếp sai lầm.
Trong lúc đó em đã yêu một người khác để có thể quên anh và em đã trao đời con gái cho người đó, điều mà có lẽ em phải ân hận suốt cả đời này. Tại sao em lại trao cho cái người mà em không yêu? Đáng lẽ em phải dành điều đó cho người mà em thực sự yêu thương, người mà em luôn nghĩ em sẽ lấy làm chồng, đó là anh! Em sai, em sai quá rồi anh ơi.
Mình chia tay nhau từ đó, tuy chia tay nhưng thỉnh thoảng anh vẫn nhắn tin qua lại hỏi thăm. Rồi đến năm thứ 3, anh quay về và nói anh vẫn yêu em, em nửa vui nửa buồn. Em vui vì anh đã quay về với em, buồn vì cái điều mà em đã dại dột trót làm. Hôm đó là 13/2, trước Valentine một ngày, anh hẹn em đi chơi.
Anh vẫn đến đón em như mọi khi nhưng anh càng quan tâm, yêu thương em bao nhiêu thì em lại càng ân hận, dằn vặt bản thân mình bấy nhiêu. Em quyết định sẽ nói hết sự thật cho anh biết vì em không thể nói dối người mà mình hết lòng yêu thương được. Không thể nói trực tiếp, em nén lòng cầm bút viết. Sau khi kết thúc buổi đi chơi, em đưa bức thư đó cho anh, em bảo em có điều khó nói trực tiếp được nên anh về nhà đọc thư đi nhé. Em chỉ cầu mong ở anh một sự tha thứ, em hy vọng tình yêu của anh đủ lớn để tha thứ cho em.
20 phút sau khi về nhà, anh nói với em anh rất buồn, tại sao em lại làm thế với anh? 3h sáng anh lại nhắn tin cho em, đọc tin nhắn em biết em đã làm anh tổn thương nhiều đến mức nào. Đến sáng hôm sau (14/2), vừa bước chân ra khỏi phòng thi em nhận được hai tin nhắn của anh, anh nói: "Tôi không ngờ yêu phải người con gái như cô", "Tôi phải công nhận trong chuyện ấy thằng đó giỏi hơn tôi nhiều".
Đọc xong tin nhắn tim em quặn thắt, đầu óc trống rỗng, nhưng em không hề trách anh đâu vì em sai mà. Em chỉ biết nói trong nước mắt em xin lỗi anh rất nhiều, dù hết cả đời này em có làm gì đi nữa cũng không thể chuộc lại được lỗi lầm này.
Thời gian cứ thế trôi qua, đã hơn hai năm mình mất hoàn toàn liên lạc. Vết thương lòng tưởng như đã lành nhưng không, nó vẫn đau đớn một cách dai dẳng, dữ dội. Những yêu thương, những kỷ niệm cứ ùa về hàng ngày hàng giờ bóp nát trái tim em. Có những đêm em giật mình tỉnh giấc thấy nước mắt cứ trào ra. Em phải làm sao để quên anh đây? Đến một ngày em quyết định liên lạc với anh. Anh và em cả hai đứa đã đều thay số điện thoại nên cách duy nhất là chat. Em lấy một nick khác vào nói chuyện với anh, dường như anh đã cảm nhận được đó là em, anh đã tặng em một bài hát.
Ngày hôm sau em lại chat với anh, có lẽ do quen tay nên em đã lỡ tay viết một ký hiệu mà chỉ hai đứa mới biết. Anh hỏi có phải là T. không em? Đúng em là T. rồi, em ơi! Anh gọi khiến em hết sức bối rối, em lập tức chối quanh co, nhưng anh đã nhận ra em. Hai đứa nói chuyện hỏi thăm tình hình sức khỏe, rồi hỏi nhau có người yêu chưa? Em nói rằng em không có người yêu, anh nói anh cũng vậy.
Anh hỏi em có còn yêu anh như ngày xưa không? Em trả lời em còn yêu. Rồi hai đứa mình quay lại, anh nói anh còn yêu em, em nghĩ rằng anh đã tha thứ cho em. Nhưng tình yêu mới được vài ngày, em bỗng thấy anh không nhắn tin nữa, em ngây ngô không hiểu thế nào, nhắn tin cho anh thì không thấy trả lời lại. Em online thì thấy anh trên mạng, em vào chào thì thấy anh nói chuyện qua loa. Em nói với anh là ngày mai em sẽ lên Hà Nội nên phải làm nốt bài, anh vội vàng nói: "Ừ, chào em".
Hôm sau, em lên Hà Nội trong lòng háo hức những tưởng sẽ được gặp anh, nhưng không, em đợi một ngày, hai ngày, ba ngày, rồi bốn ngày anh cũng không liên lạc, em nhắn tin thì báo không gửi đươc, em nghĩ sự cố do mạng nhưng mấy ngày sau vẫn như vậy, anh đã từ chối số điện thoại của em. Hôm xem bắn pháo hoa, em đã khóc rất nhiều, rồi cứ thơ thẩn phi xe đi một mình đến nỗi lạc đường đến tận 4 giờ sáng mới về đến nhà.
Em lấy số điện thoại khác nhắn tin cho anh rằng nếu em còn nhắn tin làm phiền anh nữa thì em không còn là con người nữa. Thực tế, em cũng đâu còn là một con người, tim em nó đã chết từ rất lâu rồi. Nhớ anh nhiều nhưng quyết không liên lạc, em tìm ảnh và thông tin của anh trên mạng. Ngày ngày cứ mỗi khi cầm chiếc máy tính trên tay là em lại tìm ảnh của anh, những bài nhạc anh mới post, lòng em cũng được an ủi phần nào. Nhưng khi anh biết em làm điều ấy, anh lập tức kéo hết các ảnh lẫn bài hát anh post xuống. Anh "sợ" em đến mức như vậy sao anh?
Anh yêu của em, "chú mèo" con của "cô bé". Đây sẽ là lần cuối em gọi anh như vậy. Từ nay em sẽ xóa số điện thoại của anh, từ chối mọi cuộc gọi đến máy của em, chỉ trừ những người trong gia đình để chắc chắn rằng chúng mình sẽ không bao giờ còn liên lạc nữa. Bây giờ đã là 2 giờ sáng rồi, em ngồi đây viết những dòng này coi như là lời cuối cùng em dành cho anh.
Về bản thân mình, em chẳng biết khi nào em mới có thể quên được anh? Sao nước mắt em cứ rơi mãi, liệu rơi đến bao giờ mới hết hả anh? Chắc là cả cuộc đời này. Kiếp này em nợ anh nhiều, nếu như có kiếp sau em sẽ xin trả. Người em yêu ơi, em luôn cầu mong anh sẽ hạnh phúc bên người anh yêu, đừng như em.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)