A dirty book is rarely dusty.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Nếu có kiếp sau, em xin được gặp lại anh
ột năm, 2 năm, 3 năm, 4 năm, 5 năm tôi vẫn không quên được anh. Hình ảnh của anh vẫn rất quen thuộc gần gũi với tôi bởi đêm nào tôi cũng được gặp anh, được ngồi bên anh, trò chuyện cùng anh. Dù rằng tôi chỉ gặp anh trong những giấc mơ, nhưng thật sự với tôi như vậy đã đủ lắm rồi. (Linh)
Từ: linh linh
Đã gửi: 13 Tháng Ba 2012 4:24 CH
Ngày ấy tôi là cô sinh viên năm thứ nhất, còn anh là sinh viên mới ra trường. Tôi và anh quen nhau vì ở cùng khu nhà trọ, anh ở một phòng cùng các bạn của anh, còn tôi ở cùng phòng với chị bạn tôi. Chị bạn tôi xinh lắm, anh cũng khá điển trai, vì vậy ai cũng ghép đôi cho anh và chị ấy, đương nhiên tôi là người nhiệt tình nhất.
Một thời gian trôi đi, anh và chị ấy không có gì tiến triển, ngược lại dường như trong tôi có một tình cảm nào đó rất khác dành cho anh và anh cũng vậy.
Tôi nhớ có hôm anh đi làm về, anh nhờ tôi chở anh ra bưu điện gần nhà để anh gọi điện cho ba mẹ ở quê. Đó là lần đầu tiên tôi ngồi sau lưng anh, tôi lén nhắm nghiền mắt để hít thật sâu mùi hương trên áo anh. Mặt tôi bỗng nóng ran xấu hổ vì cảm giác ấy dường như tôi gặp chưa bao giờ.
Với sinh viên chúng tôi việc chuyển nhà trọ giống như chuyện cơm bữa, có khi một tháng ở một nhà. Và anh cũng thế, chỉ một tháng sau anh và các bạn anh chuyển sang căn nhà trọ khác, nhưng may mắn là cũng gần chỗ chị em tôi ở. Vì vậy, khi nào rảnh rỗi là các anh lại rủ chúng tôi đi uống nước mía, ăn trứng lộn, ăn ốc. Anh là người mập nhất phòng, nhưng anh rất hoạt bát và nhiệt tình, ai có chuyện gì anh cũng giúp. Tôi ngày càng quý anh hơn.
Một thời gian sau, đến lượt chị em tôi chuyển nhà trọ, anh và các bạn đã tìm giúp chúng tôi rất nhiều nơi, nhưng cuối cùng chỉ được một nhà trọ khá xa với nơi anh đang ở. Sinh viên chúng tôi ngày ấy chưa có điện thoại cầm tay như bây giờ, muốn gặp tôi anh phải gọi điện gặp cô chủ nhà, mà cô chủ thì khó tính lắm nên anh ngại.
Một hôm anh và các bạn rủ tôi đi chơi hơi xa một tí, sáng đi chiều về. Ngồi sau lưng anh, cùng anh ngắm những phong cảnh đẹp trên đường đi, nói rất nhiều chuyện nhưng không có chuyện của chúng tôi. Đây là lần thứ 2 tôi được ngồi sau lưng anh, lại còn được ngồi rất lâu, tôi còn nhớ mình hạnh phúc lắm.
Chiều về anh sợ tôi lạnh nên cho mượn chiếc áo sơ mi của anh, về đến nhà tôi giả vờ quên mặc luôn áo anh vào nhà, nhưng đến cửa tôi vội cởi ra, xếp nhỏ lại và giấu đi. Tôi sợ chị bạn tôi biết tôi đã đi chơi với anh về, cũng không hiểu vì sao nhưng cảm giác có lỗi với chị ấy.
Từ hôm đó, chiếc áo của anh trở thành vật rất quý giá của tôi, tôi giấu vào rồi lại lấy ra, tôi ôm vào lòng, tôi hôn nhỏ lên cổ áo, tôi giặt áo vò bằng tay thật tỉ mỉ, cẩn thận, nhẹ nhàng như sợ rách áo anh. Tôi phơi áo anh mà cứ 5 phút là lên sờ áo, sửa áo một lần. Tôi biết rằng, tôi đã dành cho anh tình cảm thật đặc biệt.
Thời gian sau đó, chúng tôi cũng đôi ba lần đi uống nước cùng nhau, nhưng toàn nói chuyện trên trời dưới đất, chuyện những người xung quanh, duy chỉ có chúng tôi là không có chuyện gì để nói. Nhưng lâu lâu tôi lại bắt được ánh mắt nồng nàn của anh, tôi chợt lảng nhìn nơi khác.
Hè năm thứ 2 tôi quyết định đi Nha Trang trong sự hờn dỗi vu vơ, tôi ghét anh, tôi muốn xa anh để anh biết tôi giận anh. Anh tiễn tôi ra ga, khi tàu sắp chuyển bánh, chợt anh có một lời đề nghị rất dễ thương “cho anh bắt tay cái”, và tự nhiên tay tôi nằm gọn trong tay anh ấm áp, dịu dàng. Thật tình lúc đó tôi không muốn đi đâu nữa hết, nhưng không thể làm như thế được, tôi lên tàu và trở về sau đó 3 ngày. Bởi nếu lâu hơn nữa tôi sẽ nhớ anh đến chết mất.
Từ đó, chúng tôi thường xuyên gặp nhau nhiều hơn, và chuyện gì đến sẽ phải đến. Anh nói lời yêu tôi, rất ngọt ngào, nhỏ nhẹ. Từng lời thì thầm ngắt quãng bên tai tôi, tôi biết anh run lắm. Tình yêu đầu đời của cả anh và tôi đã giúp chúng tôi có được những kỷ niệm thật trong sáng, thật đẹp. Có thể nói đây là quãng đời hạnh phúc nhất của tôi.
Một ngày nọ, tôi phát hiện ra rằng anh đang giấu tôi một điều gì đó, tôi đã về đến nơi rất gần quê anh nhưng tôi không thể về thăm gia đình anh được vì lúc đó tôi mới biết rằng bố mẹ anh không muốn chúng tôi đến với nhau, do thầy bói phán rằng không hợp tuổi.
Bố mẹ anh muốn chúng tôi chia tay. Anh giấu tôi vì sợ tôi buồn tôi lo lắng. Nhưng anh sợ cũng đúng thôi, tôi còn nhớ lúc đó tim tôi như có ai bóp thật mạnh khiến tôi không thể thở được. Chỉ cần nghĩ rằng tôi sẽ phải xa anh thì trong lòng tôi bỗng rất đau, một cơn đau không phải ở thể xác, như nó quặn thắt, nó âm ỉ, nó làm tôi không thể đứng dậy được.
Vốn dĩ là cô gái rất mạnh mẽ, tôi chia sẻ với anh rằng không thể vì lý do này chúng ta xa nhau được, mình hãy cố gắng thuyết phục bố mẹ anh nhé. Anh chỉ im lặng. Tôi cứ ngỡ anh đồng ý với tôi nào ngờ đâu chính anh là người hiểu bố mẹ anh hơn ai hết. Và bố mẹ anh đã bắt anh phải chọn lựa giữa anh và tôi.
Có lẽ lúc đó anh biết là anh phải xa tôi thật rồi nhưng anh không biết nói với tôi như thế nào và làm thế nào để xa tôi thôi. Với quyết tâm cao, tôi không bỏ cuộc, tôi kiên nhẫn gọi điện về hỏi thăm sức khỏe bố mẹ anh, chăm sóc em trai của anh và quan tâm đến tất cả những mối quan hệ bà con xa gần của anh. Và rồi tôi có được tình cảm của tất cả mọi người ngoại trừ bố và mẹ của anh.
Tôi quyết định xa anh sau khi nghe mẹ anh nói với tôi rằng “con gái mới lo, con trai vội gì, mới yêu lần đầu dại gì cưới ngay, đôi ba lần đã”. Tôi thật sự không còn hy vọng gì nữa. Cái tự ái trong tôi bắt tôi phải chia tay với anh, và hơn thế nữa tôi không muốn anh đau khổ và bất hiếu với bố mẹ anh vì tôi.
Ngày sinh nhật của anh năm 2006, tôi tặng anh một chiếc chăn ấm với ý nghĩa dù không có tôi bên cạnh nhưng anh sẽ luôn được ôm trọn vào lòng và anh sẽ được giữ ấm như có tôi bên anh. Tôi và anh không gặp nhau nữa.
Một năm, 2 năm, 3 năm, 4 năm, 5 năm tôi vẫn không quên được anh. Hình ảnh của anh vẫn rất quen thuộc gần gũi với tôi bởi đêm nào tôi cũng được gặp anh, được ngồi bên anh, trò chuyện cùng anh. Dù rằng tôi chỉ gặp anh trong những giấc mơ, nhưng thật sự với tôi như vậy đã đủ lắm rồi. Sáng thức giấc tôi mỉm cười hạnh phúc, cả ngày làm việc khi nào rỗi tôi lại nhớ về anh.
Ngày qua ngày chúng tôi đã xa nhau hơn 6 năm không một lần gặp lại, tôi nhận tin anh có vợ, anh không mời nhưng tôi vẫn đến. Tôi tặng anh một chiếc đồng hồ mà tôi cất công đi chọn cả ngày để anh hiểu rằng lúc nào tôi cũng ở bên anh, từng phút, từng giây tôi mong anh hạnh phúc. "Tạm biệt anh, tình yêu của em". Và tôi đã có cái hẹn cho lần gặp lại kiếp sau.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)