Chuyên nghiệp là biết cách làm, khi nào làm, và làm điều đó.

Frank Tyger

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Nội mất rồi tôi mới biết mình thật có lỗi
ôi bị loét bảo tử vì ăn uống không đúng, bác sĩ kêu mỗi ngày tôi nên ăn xôi nếp thang vào buổi sáng. Và cứ mỗi sáng nội lại thức thật sớm, đứng đợi người bán xôi ở đầu hẻm. Cứ lúc tôi thức dậy là thấy gói xôi nội mua để trên bàn cho tôi. (Trương Thị Kim Ngân)
From: Trương Thị Kim Ngân
Sent: Saturday, May 15, 2010 2:15 AM
Tôi năm nay 24 tuổi và là cô gái có quá nhiều ưu tư. Riêng có một chuyện cứ làm lòng tôi đau xót mỗi lần nghĩ tới. Đó là bà nội của tôi. Có lẽ các bạn thấy hơi lạ vì hầu như những trang tâm sự đều nói về những nỗi buồn đau của tình yêu, và rất ít ai có bài cảm nghĩ về bà nội.
Tôi viết lên dòng tâm sự này là để cảm ơn người bà đã hết lòng yêu thương tôi cho đến lúc cuối đời. Dù tôi biết bà sẽ không bao giờ đọc được những lời này của tôi, nhưng tôi biết ở một nơi nào đó nội sẽ biết được con nhớ nội đến dường nào!
Từ lúc còn rất nhỏ, năm đó tôi chỉ khoảng 4-5 tuổi thôi, ba mẹ tôi ly hôn. Tôi còn có một đứa em gái năm đó khoảng một tuổi. Từ lúc còn rất nhỏ tôi chưa từng cảm nhận được tình yêu thương của mẹ dành cho tôi. Lẽ ra tôi cũng có một cuộc sống hạnh phúc có đủ ba và mẹ như bao nhiêu đứa trẻ khác, và không hiểu vì sao ba mẹ ly hôn.
Mẹ thì đi tìm hạnh phúc cho riêng mình. Ba tôi vì chuyện này mà ngã bệnh và dần sa ngã vào cờ bạc. Lúc đó tôi chỉ là đứa trẻ 4-5 tuổi thì làm sao chăm sóc được em gái. Ba tôi mới về quê đón ông bà nội của tôi lên thành phố để tiện lo cho 2 chị em tôi.
Lúc đó mắt của bà nội tôi còn bị mù nên việc lo cho hai chị em tôi rất khó khăn. Và kể từ lúc đó ông bà nội đã nuôi dưỡng tôi đến ngày hôm nay. Vì bà nội tôi bị mù nên việc nuôi dưỡng 2 chị em tôi cùng một lúc không được nên đã nói với mẹ tôi nuôi em tôi, còn tôi thi bà nội nuôi.
Và cũng từ ngày đó tôi và em gái không được gặp nhau nữa cho tới khi tôi lớn. Vì nhà quá nghèo và tôi lại không có giấy khai sinh nên không được vào trường nhà nước học, chỉ học trường làng cho biết chữ thôi. Tôi còn nhớ rất rõ một tháng học là 30.000 đồng, có lẽ trong lớp học đó tôi là đứa học trò nghèo nhất. Chỉ có 30.000 đồng một tháng mà cũng không đóng nổi.
Tới hôm đóng tiền là bà nội tôi lại chống gậy mò từng bước chân đến chỗ tôi học mà xin cho tôi đóng trễ vài ngày. Nhưng vài ngày chứ thật ra là cả tuần lễ thì mới có tiền đóng cho cô tôi. Tháng nào cũng vậy, có khi không có tiền đóng thì lại nghĩ một thời gian đợi khi nào có tiền lại học tiếp. Vì vậy mà tôi chỉ mới học hết cuốn vần lớp 2 thôi.
Ngoài ông bà nội thương tôi ra thì con một người rất thương yêu tôi, đó là bác Chính. Bác là người cha thứ hai của tôi, tôi rất thương bác. Và như thế tôi đã lớn lên trong sự yêu thương của ông bà nội. Bà nội luôn hy sinh những gì tốt đẹp nhất để dành cho tôi. Chính vì thế nên các cô chú bác ai cũng khó chịu khi thấy bà nội thương tôi.
Các cô chú không thích bà nội nuôi tôi nên cuộc sống của tôi lúc nào cũng khép nép trong sự che chở của bà. Những ngày tháng sống bên nội tôi chưa bảo giờ biết những cực nhọc nội đang mang trong lòng. Sự lo lắng khi nội sợ người khác làm tôi tổn thương... Nội sợ một ngày nào đó không còn nữa tôi sẽ sống thế nào.
Tất cả những yêu thương của nội tôi đều không hiểu, mỗi lần tôi làm sai nội đánh tôi rất nhiều. Lúc đó tôi lại trách nội không thương tôi. Khi tôi bệnh nội đã không ăn ngủ được. Tôi bị loét bảo tử vì ăn uống không đúng, bác sĩ kêu mỗi ngày tôi nên ăn xôi nếp thang vào buổi sáng. Và cứ mỗi sáng nội lại thức thật sớm, đứng đợi người bán xôi ở đầu hẻm. Và cứ lúc tôi thức dậy là thấy gói xôi nội mua để trên bàn cho tôi.
Năm đó tôi được 14 tuổi, cái tuổi đủ để hiểu mọi đúng sai vậy mà tôi thì không biết suy nghĩ gì cả cứ làm cho nội tôi phải buồn, không yên tâm về tôi. Khi tôi lớn lên, năm 16 tuổi tôi bắt đầu biết yêu. Tôi yêu người bạn trai tôi bây giờ. Bà nội lại lo tôi sẽ đau khổ, lo tôi bị người ta bỏ rơi vì tôi có cuộc sống không hạnh phúc và là cô gái không có học thức đàng hoàng như bao nhiêu người khác. Còn người yêu tôi thì ngược lại, lúc đó anh đang là sinh viên năm 2, con nhà giàu và đẹp trai, nên thấy tôi như vậy nội rất lo lắng.
Những lần đi chơi khuya về 11h hay hôm nào vui quá về 12h là nội tôi ngồi ngoài cửa nằm trên chiếc võng hướng mắt ra đường nghe từng bước chân, nghe từng tiếng chó sủa đợi tôi về. Mỗi lần như vậy là nội đánh tôi rất nhiều, nhưng cũng khóc rất nhiều. Có lẽ vì nội cảm thấy quá thất vọng về tôi, và tôi chưa bảo giờ làm cho nội tôi yên tâm.
Có thể nói là tôi chưa làm gì cho nội tôi, cho đến một ngày mà cả cuộc đời tôi không sao quên được. Đó là ngày 19 Tết âm lịch. Nội tôi bệnh nặng đưa vào Bệnh viện Nguyễn Tri Phương. Lúc đó tôi vào nuôi nội. Trong lúc bệnh mà nội vẫn lo cho tôi, không cho tôi nuôi, vì sợ trong bệnh viện khó ngủ. Những ngày ở trong bệnh viện, tôi thấy thương nội vô cùng.
Tôi và nội tôi có rất nhiều dự định sau khi nội xuất viện thì tôi sẽ đi học lại, vừa học vừa làm và se lo cho nội. Nhưng chỉ sau 2 ngày nội trở nặng phải nằm trong phòng cấp cứu và mất. Khi điện thoại từ bệnh viện gọi về tôi vẫn không tin nội đã chết. Tôi khóc thật nhiều thật nhiều và ngay lúc đó tôi biết là tôi không bao giờ được nhìn thấy nội tôi nữa rồi.
Nỗi đau đớn khi tôi thấy mình chỉ là đứa cháu ngu dại và chưa một ngày báo hiếu ông bà nội. Đến bây giờ đã hơn 3 năm kể từ ngày nội tôi mất, chưa một ngày nào tôi cảm thấy không hối hận và nuối tiếc những năm tháng sống cùng ông bà nội. Suốt gần một năm nội tôi mất, tâm hồn tôi như chết đi một nửa. Tôi phải đối mặt với muôn ngàn khó khăn, có nhiều khi tôi muốn buông xuôi tất cả, nhưng tôi không thể vì tôi biết nội sẽ không yên tâm khi thấy tôi ngã quỵ như thế.
Vì thế mấy năm nay tôi sống rất mạnh mẽ dù chỉ một mình và vẻ ngoài vẫn là cô gái rất năng động nhưng tự trong tôi luôn bi đè nặng bởi sự hối hận mà không biết nói như thế nào, kể cả bạn trai của tôi tôi cũng không sao nói được.
Tôi biết những lời tâm sự này của tôi không hay, nhưng đây là những điều mà trong lòng của tôi từ rất lâu rồi. Nếu bài viết của tôi may mắn được đăng và nếu có người nào đọc bài này thì chắc bạn sẽ nhận ra ngay tôi không phải là người có những lời văn hay. Nhưng ít nhất đây là một phần nào đó tôi nói lên nỗi thương nhớ nội tôi.
Cảm ơn bà nội đã dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho con. Cảm ơn các bạn.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)