Tôi chưa từng biết ai phải khổ sở vì làm việc nhiều quá. Chỉ có rất nhiều người khổ sở vì có tham vọng nhiều quá mà lại không có đủ hành động.

Dr. James Mantague

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Nỗi bế tắc trong lòng em
nh ơi, em tự hiểu rằng anh là người đàn ông tốt, một người chồng tốt biết lo cho gia đình nếu lấy anh. Nhưng sao em không thể gật đầu trước anh. Đó là sự dằn vặt lớn nhất của em lúc này.
From: T.N.M.
Sent: Monday, November 24, 2008 12:18 AM
Subject: Gui toa soan: Noi be tac trong long em
Anh!
Chuyện tình của mình có lẽ không đi đến được hồi kết. Em cũng không hiểu nổi chính mình lúc này. Tiếp tục yêu anh trong sự miễn cưỡng hay là xa anh đây? Em thừa hiểu rằng, tình yêu không tồn tại những tính toán và cả miễn cưỡng nữa. Điều này, cách đây một năm em đã không bao giờ nghĩ đến. Yêu anh 7 năm, một quãng thời gian quá dài cho một cuộc tình non trẻ, không vụ lợi, không toan tính, chỉ có ước mơ về một tương lai tươi đẹp, giản dị.
Biết bao kỷ niệm đã xây đắp, có những kỷ niệm mà có lẽ cả đời mình đều không thể quên được. 1 năm qua anh và em xa nhau trên danh nghĩa. Nhưng em vẫn tìm đến anh như một người bạn, còn anh xác định xa em là một sự hy sinh để xây dựng sự nghiệp... Giờ đây, khi anh đã có được một chút thành công (có thể nói vậy, so với ngày xưa khốn khó, có em) anh đã gặp em, giãi bày và muốn mình được như xưa, còn được yêu em, được bên nhau...
Nhưng anh ơi, em tự hiểu rằng anh là người đàn ông tốt, một người chồng tốt biết lo cho gia đình nếu lấy anh. Nhưng sao em không thể gật đầu trước anh. Đó là sự dằn vặt lớn nhất của em lúc này. Em nhắc lại nhiều lần: Hãy coi nhau như những người bạn tốt được không? Nhưng em cũng buồn vô hạn. Những ngày không anh trống vắng, cô đơn...
Những ngày xưa, tối nào cũng có nhau, thứ bảy, chủ nhật là đi chơi đây đó... Thế rồi tự nhiên (em không hiểu có phải do số phận không), em không còn cảm xúc bên anh nữa. Hay tại do hoàn cảnh sống hả anh? Áp lực tuổi tác và ước mong còn bỏ ngỏ khiến cho tình yêu của mình lụi tàn dần? Anh bế tắc, anh buồn đau, anh thất vọng, em hiểu lắm chứ. Nhưng em cũng đớn đau không kém khi tình yêu mình tạo dựng không đi đến đâu cả. Lời cầu hôn của anh cũng rơi vào thinh lặng trong một chuỗi những lo toan cho một sự nghiệp và gia đình trong tương lai.
Em từng ngủ mơ anh có một gia đình hạnh phúc, em đứng nhìn mà lòng quặn đau. Tỉnh dậy mới thấy rằng thật may đó chỉ là cảm giác sợ hãi trong mơ. Lẽ nào... Em khó nói lắm anh ơi. Hôm qua gặp nhau, anh vẫn muốn nhận được câu trả lời từ em. Và rồi, anh phải cay đắng (hơn mọi lần) nhận ra rằng em không còn chấp nhận được anh nữa.
Tuy vậy, anh muốn em biết rằng: Anh mãi mãi yêu em. Tại sao chứ? Lúc này, trải lòng mình ra em vẫn thấy lòng quặn thắt. Biết tìm lời giải thế nào đây? Đôi ta không cùng đi trên một con đường nữa. Mà nếu em gật đầu có lẽ anh vẫn chấp nhận em, vẫn đi cùng em, nhưng để làm gì khi lòng em không còn thổn thức, không còn yêu anh say đắm như ngày xưa? Như vậy là bất hạnh phải không anh? Mà tình yêu không có chỗ cho những điều như vậy.
Giá như ngày xưa mình cưới nhau rồi thì giờ đây trong thành công của anh có em, em được vui cùng anh, được chia sẻ mọi điều với anh... Giờ, em như một người ngoài cuộc với đời anh. Anh có công việc, có sự nghiệp để quên buồn đau, nhưng e chẳng thể quên được. Em không có ai để san sẻ nỗi niềm, để được nhận lời khuyên cho những suy nghĩ của mình và em bế tắc lắm.
Chưa có người nào thay thế anh được. Bạn bè, người thân hỏi rằng anh đã có người yêu mới chưa? Sao họ cứ hỏi vậy chứ? Mà điều đó cũng cần phải xảy ra mà. Sao em lại buồn như vậy?
Anh ơi! Tại em mà ra tình cảnh này, tại em xác định không đi cùng anh nữa. Em biết quyết định đó là sai lầm, rằng mình không thể tìm được người yêu mình như anh, không thể tìm được một trái tim nhân hậu như anh. Nhưng sao...
Anh vẫn là một điểm tựa cho cuộc sống của em, là người đầu tiên em nghĩ đến khi em vui hoặc buồn. Em có ích kỷ quá không?
Thời gian vẫn cứ trôi đi, bạn bè thân của cả hai đều đã có gia đình, con cái. Còn mình, tình yêu dài hơn họ nhưng rồi phải nhận một kết thúc quá buồn như thế này sao? Em thương mình và thương anh thật nhiều!
Khoảng lặng trống vắng này rồi cũng qua đi, nhưng rồi chúng ta sau đó sẽ ra sao? Em sợ một ngày nào đó không xa, khi em trưởng thành hơn nữa, em sẽ hối tiếc cho quyết định của mình mà lúc ấy thì đã quá muộn để thay đổi. Giờ đây, em đã mơ hồ nghĩ ra cảnh tượng đó. Và tại sao em không đủ dũng khí để chấp nhận anh, không cùng anh, không bên anh được để cho cái cảnh mường tượng kia không bao giờ có?
Anh chấp nhận em tất cả mọi cái: con người, bản tính và cả hoàn cảnh gia đình nữa. Thế là tốt rồi mà. Đó cũng là mong ước của không ít người. Câu hỏi này theo em suốt những ngày qua. Tại sao mình phải tìm và hy vọng vào một sự thay đổi không có anh? Sự thay đổi ấy chắc chắn không thể được như anh mà.
Em buồn lắm và suy nghĩ nhiều. Mọi cái khiến cho sự vô tư, cười vui mất dần trên gương mặt. Em không biết phải đối mặt với những ngày sắp tới như thế nào đây, chỉ biết anh vẫn ở một nơi nào đó mà khi mình cần vẫn gọi đến anh. Vẫn biết anh yêu em là sự thực. Lối thoát nào cho những bế tắc trong lòng em anh ơi?
Em đã hỏi anh và sẽ luôn nhớ điều anh trân trọng nhất trong tình yêu của mình đó là: Anh có những tháng ngày được sống trong tình yêu thương thực sự và chúng ta luôn biết giữ gìn cho nhau.
Gửi đến anh những tâm sự ngổn ngang. Dù thế nào, em tin anh vẫn sẽ là người hiểu em nhất. Những bế tắc này sớm muộn cũng sẽ được giải quyết (theo một cách nào đó em chưa biết), nhưng em mong anh hiểu cho em trong giai đoạn này.
Em luôn tin vào bản lĩnh của anh. Em tin anh sẽ thành công trên con đường sự nghiệp và cuộc sống.
Người yêu một thuở hàn vi.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)