Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Muốn hủy hôn vì tình cảm không đủ nhiều
ình cảm của em dành cho anh có một phần là trách nhiệm, nhưng anh rất thương em, lo lắng, nghĩ cho em và cả gia đình em nữa. Giờ em không muốn tiến tới, nghĩ thà hủy hôn hơn là về sau ly hôn.
Sống trong cuộc sống hiện tại nhưng em không thôi nhớ về quá khứ đen tối, là những ngày mà nỗi buồn che lấp đi niềm vui. Chính cái quá khứ ấy làm nên con người em hiện tại, sống nội tâm, không hề muốn chia sẻ với ai điều gì kể cả người thân. Đó là hình ảnh mỗi lần ba uống say về đánh mẹ, đập đồ, la lối. Đó là sự sợ hãi khủng khiếp đối với một đứa trẻ học tiểu học khi bị chính họ hàng của mình làm chuyện đồi bại đến hai lần. Đó là sự khinh miệt đối với một người thầy giáo vì để cái bản năng lấn át lý trí mà lại làm chuyện đáng khinh đối với một nữ sinh chưa đầy 18 tuổi. Cái cảm giác đó đáng sợ đến không thể tả nổi, không ai hiểu được cảm giác đó của em.
Em có quá ngốc khi không nói ra những điều đó mà giữ trong lòng đến tận giờ. Em không dám nói vì sợ người đau khổ nhất là ba mẹ, người thân, con mắt mọi người nhìn em sẽ ra sao khi biết được quá khứ đó. Hình ảnh này như in, như tạc trong đầu mà mỗi lần nhớ lại em dường như không làm chủ được cảm xúc. Em được mọi người nhận xét là có ngoại hình ưa nhìn, những năm học cấp 3 em có vị trí trong lớp, được các bạn khác giới để ý nhưng không quen ai và chú tâm vào việc học. Em cũng rất được lòng mọi người trong xóm.
Thời gian đó em vừa học vừa dành hết thời gian rảnh của mình để giúp gia đình. Đến năm lớp 12 em tự luyện thi, mặc dù thời gian ít ỏi nhưng cố gắng làm giúp cho mẹ. Em không đủ điều kiện như người ta, chỉ có một chiếc áo dài để đi học. Mọi sự cố gắng của em cũng được đáp lại, em đã thi đậu một ngành công nghệ của một trường đại học tại TP HCM - ngành mà em mơ ước được học từ lâu. Vì thương ba mẹ vất vả quá nhiều và vì ý định của gia đình, em đã học một ngành khác tại tỉnh.
Cũng chính thời gian này, một bước ngoặt mới đã mở ra trong cuộc đời của em. Một gia đình cũng ở gần muốn kết sui gia với gia đình em. Ban đầu em không chấp nhận nhưng gia đình cứ thúc em, một phần em cứ nghĩ "Cái quá khứ của mình như vậy có người chấp nhận là may mắn rồi". Chị gái cứ chửi em rằng sao không chấp nhận, cứ làm khổ ba mẹ. Lúc đó gia đình anh hai bên phải nói chuyện cho hai đứa quen nhau vì dù sao em cũng là con gái. Em và anh biết nhau cũng lâu nhưng nói quen nhau ở mức độ thân thiết thì chỉ khoảng 5 tháng. Em không hề biết lại tổ chức đám hỏi cho em và anh. Kể từ lúc đó người ta bảo con nhỏ đó có chồng, số sướng, tin đồn cũng lan xa.
Năm học mới bắt đầu, em chính thức là sinh viên và bước vào hành trình mới trong một tâm trạng không hề thoải mái. Cuối năm nhất em có quen một người, dần nảy sinh tình cảm. Em cố kiềm chế nhưng không được, bên cạnh người ấy em thật sự thấy an toàn hạnh phúc, nó mãnh liệt vì lần đầu được yêu. Bên cạnh đó em lại thấy sao tội lỗi quá, mình giống như người hai mặt. Đến lúc anh và hai bên gia đình đều biết thì đòi cho em nghỉ học, cắt đứt mọi liên lạc, giữ cả điện thoại của em. Gia đình em tìm đến tận nhà người ấy, còn gia đình anh dựa vào mối quan hệ để cho người ấy ra quân vì đang năm cuối nghĩa vụ công an.
Khoảng một tháng sau gia đình cho em đi học lại nhưng đưa rước. Ít lâu sau em tìm cách liên lạc, nói chuyện được không bao lâu thì người ấy trốn tránh, em không liên lạc được nữa. Gần đây em được gặp lại người ấy, rồi kêu em đừng lo lắng vì vẫn tiếp tục công việc trước đây. Em thật sự nhẹ nhõm, vui sướng khi nghe tin đó. Người ấy dặn em phải sống mạnh mẽ, không được khóc, hãy quyết định tương lai của mình, cũng phải biết nghĩ cho bản thân. Người ấy nói rất thương em nhưng làm như vậy sẽ tốt cho em.
Vừa rồi em có đi khám phụ khoa, bác sĩ nói khó có con, số em chẳng ra làm sao. Giờ em đã tốt nghiệp, hai bên muốn tiến tới nhưng em lại không muốn. Em nhận thấy quan điểm sống của mình và gia đình anh thật sự không hợp. Bề ngoài thì muốn cho em tự quyết định tất cả nhưng thật ra em chẳng tự mình làm được gì. Gia đình anh muốn em làm theo nhiều thứ, ở nhà tận tụy lo cho gia đình chứ không muốn em làm nghề mình thích. Em không muốn như vậy càng không muốn con cái sau này ảnh hưởng quan điểm sống của gia đình anh.
Rồi đến gia đình em cũng không cho em đi làm khác huyện, cuộc sống giờ lại khó tìm được việc. Em muốn được tự quyết định cuộc sống của mình, muốn được đi làm, phát triển công việc, khẳng định giá trị của bản thân nhưng sao không ai cho em làm điều đó, cuộc đời được bao nhiêu năm? Em, gia đình em đã nợ gia đình anh quá nhiều, vật chất lẫn tình cảm. Thời gian đi học vì mẹ không có tiền em đành nhận tiền từ gia đình anh, nhưng em thật sự không muốn.
Sao ngày xưa ba mẹ không để cho em trưởng thành hơn, tìm hiểu rồi quyết định? Tình cảm của em dành cho anh có một phần là trách nhiệm, nhưng anh rất thương em, lo lắng, nghĩ cho em và cả gia đình em nữa. Giờ em không muốn tiến tới, nghĩ thà hủy hôn hơn là về sau ly hôn. Mặt khác em sợ lấy anh mà không yêu thì thật thiệt thòi cho anh, sau này sẽ có thể tạo ra một bi kịch gia đình.
Giờ hủy hôn thì gia đình em sẽ như thế nào. Em khó xử lắm, chắc một điều nếu kết hôn em sẽ không thể phát triển công việc nữa và chẳng được quyền quyết định điều gì. Em nên làm sao? Mong các anh chị, các bạn hãy cho lời khuyên.
Khuyên
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)