When you're young, you want to do everything together, when you're older you want to go everywhere together, and when you've been everywhere and done everything all that matters is that you're together.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Mẹ xin lỗi vì không thể cho con một mái ấm
in lỗi con, con gái bé bỏng của mẹ, hãy tha lỗi cho mẹ con nhé, mong con hãy hiểu và thương mẹ, vì mẹ đã yêu ba của con, mà lại không thể cho con được sống trong một gia đình có ba, có mẹ.
From: Vivaloveyou
Sent: Friday, October 23, 2009 2:14 PM
Xin chào Ban biên tập và độc giả của VnExpress.net,
Tôi viết ra những lời này không phải vì ân hận hay vì sự giận dữ trong lòng, chỉ vì nỗi đau đã tan ra, trống rỗng và không ý nghĩa nữa, cũng không phải mong được sự cảm thông chia sẻ. Tôi gửi những điều đau đớn của mình lên đây chỉ mong sau này khi lớn lên con gái tôi sẽ hiểu và tha lỗi cho tôi khi tôi không thể cho con một mái ấm gia đình đầy đủ đúng nghĩa, có đủ ba và mẹ, vì tôi đã cố gắng hết sức mình mà không thể. Mong rằng các bạn gái khi đứng trước tương lai, sự lựa chọn có cái nhìn và quyết định sáng suốt.
Tôi quen anh cách đây 4 năm, khi đó tôi đã chia tay mối tình đầu được 2 năm, vô tình qua một trang web. Khi đó tôi chẳng nghĩ gì cả, buổi đầu gặp nhau anh mời tôi đi uống hồng trà trên Bùi Thị Xuân, cái vị ngọt ngọt nồng ấm của tách trà hôm đó đã đi theo tôi suốt hơn 4 năm qua, chưa bao giờ hết. Ban đầu anh và tôi chỉ như những người mới quen, tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ yêu anh và anh sẽ khiến tôi đau đớn đến như thế. Vì tôi chả tin vào sự bền vững của mối quan hệ bắt đầu như thế, và vì mối tình đầu vẫn khiến tôi sợ hãi nếu phải bắt đầu tin và yêu một ai đó. Nhưng theo thời gian, tôi và anh gặp nhau nhiều hơn, anh xuất hiện nhiều hơn trong cuộc sống của tôi, những niềm vui dịu dàng, những sợi tơ ngọt ngào ấy đã cuốn chặt tôi và anh.
Nếu cứ như thế thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác, khi chúng tôi quen nhau được 5 tháng thì bố mẹ bắt tôi về nhà làm việc, một công việc ở một cơ quan nhà nước mà bố mẹ cho là ổn định và phù hợp với tôi, cùng sự nhắm nhe cho một người mà bố mẹ tôi rất quý mến. Từ nhỏ tôi đã là đứa con gái được cả nhà yêu chiều, cưng như trứng mỏng, vì thế lúc nào tôi cũng là con bé con như năm nào, tôi không có quyền cãi lời. Tôi đã khóc hết nước mắt, và nói chuyện ấy với anh, chỉ cần anh nói một câu rằng em ở lại đi, nhất định tôi sẽ ở lại, vì anh, dù phải trái lời bố mẹ.
Nhưng anh lại nói tôi nên về, vì khi đó anh chưa có quyết định gì cả, chưa có một nền tảng gì, chưa có cơ sở gì để dám giữ tôi lại. Ngay cả về sau này anh vẫn nói vậy, vì anh muốn tốt cho tôi, khi người kia có thể ngay lập tức cho tôi một gia đình, còn anh thì chưa. Tôi yêu anh, và không hề quan tâm tới người con trai kia là ai, tôi đã nói rõ với anh như vậy. Tuyệt vọng vì nghĩ rằng anh không hề yêu mình, tôi về nhà, và đi làm ngay ngay hôm sau. Về nhà rồi chúng tôi vẫn giữ liên lạc, vì tôi biết mình yêu anh nhiều lắm, và anh, anh cũng nhớ tôi rất nhiều.
Nhưng, tình yêu đâu dễ bảo không là không, nhớ anh không chịu nổi, khi quay lại Hà Nội để bàn giao công việc, anh đón tôi, và chúng tôi đã ở bên nhau, hai đứa đều đã rất hạnh phúc, tôi hiểu anh cũng yêu tôi. Tôi không biết chuyện đó là sai hay đúng, cứ hai tuần một lần tôi lại lên thăm anh, chúng tôi lại có hai ngày bên nhau. Tôi đã yêu và cho đi thật nhiều và không hề nghĩ đến điều gì sẽ xảy ra sau đó.
Cứ như vậy đến khi tôi biết mình có thai, có ngay từ lần đầu tiên hai đứa bên nhau. Tôi cho anh biết và sẵn sàng ở bên anh dù có bất cứ khó khăn nào.
Thật cay đắng, giống như bất kỳ câu chuyện nào mà tôi đã được đọc, ban đầu anh nói để anh suy nghĩ, rồi sau đó anh từ chối, viện ra hàng ngàn lý do không thể, chưa có nghề nghiệp ổn định, chưa có nền tảng kinh tế để có thể lập gia đình và nuôi vợ con. Và anh còn bảo khi đó do cá độ bóng đá thua nợ nhiều, chủ nợ tìm đòi anh khắp nơi, anh không thể. Tôi không chịu, nói với anh dù bất cứ khó khăn nào thì tôi và anh đều có thể vượt qua được, cương quyết không chịu phá thai.
Sau đó anh có xuống thăm tôi một lần ở cơ quan. Cơ quan tôi làm cách nhà 15 km, khi đó tôi đã rất muốn đưa anh về nhà nhưng dò ý anh không thấy anh nói gì nên tôi cũng không dám, vì suy nghĩ mình là con gái. Cãi nhau rất nhiều về chuyện có con, anh luôn tỏ ra không có bất cứ quyết định rõ ràng nào cho tôi và con, rồi tôi làm căng quá anh bảo tôi về Hà Nội, hai đứa đi đăng ký rồi thuê nhà ở chứ không chịu cưới ngay. Tôi uất ức phát khóc. Tại sao lại phải như thế, một lần nữa tôi không chịu, dù gì cũng phải cưới xin đàng hoàng. Vậy là anh biến mất, biến mất khỏi cuộc đời tôi và con gái tôi từ khi đó. Tôi đã rất hận anh, căm hận người đàn ông nhu nhược và tàn nhẫn.
Tôi đã tìm đến nhà anh cùng chị gái tôi, mong sự giúp đỡ từ bố mẹ anh. Anh không có nhà, cả nhà họ xúm vào xua đuổi và từ chối, khi đó bào thai đã được 4 tháng. Tôi không hiểu được tại sao là con người mà họ lại độc ác và tàn nhẫn đến thế, chối bỏ cả máu thịt của mình. Tôi cắn chặt răng để không bật khóc. Trong lúc đau đớn tột cùng, bước chân ra cổng tôi thề rằng sau này con lớn tôi sẽ dạy con bằng mọi cách giết hết từng người trong nhà họ, những kẻ còn độc ác hơn cả con vật.
Cuối cùng thì gia đình tôi cũng biết, cả nhà im lặng, không ai nói gì trước mặt tôi. Không chịu nổi sự căng thẳng và dày vò trong lòng, nói dối đi làm, tôi bước đi, trong túi chỉ có đúng hai trăm nghìn đồng cùng bữa trưa mẹ chuẩn bị. Không biết đi đâu, tôi lên Hà Nội tìm việc chờ ngày sinh con. Thật may đứa bạn thân đã ở bên hai mẹ con tôi, giúp đỡ tôi rất nhiều, đến bây giờ và mãi mãi tôi biết ơn người bạn ấy. Khi đó, có những ngày bạn tôi về nhà, không còn tiền, tôi phải nhịn đói. Người đàn bà đang có thai mà phải nhịn đói, bé con trong bụng đạp mạnh, tôi đói muốn ngất xỉu, ứa nước mắt vì tủi thân và nhớ nhà, nhớ mẹ hơn bao giờ hết, nhưng nhất quyết không gọi về nhà hay cho bất cứ ai. Chín tháng mười ngày mang thai, là chín tháng mười ngày tôi nuôi con chỉ bằng nước mắt.
Giấu tôi, bạn tôi gọi cho mẹ, và mẹ thi thoảng lúc thì gửi tiền, khi thì gửi đồ, mẹ còn gửi cả đồ sơ sinh cho cháu nữa. Dù mẹ luôn bảo tôi nên bỏ con hay cho con đi để còn nghĩ tới tương lai của mình sau này, nhưng tôi hiểu mẹ thương tôi và bé con lắm, vì mẹ tôi cũng là đàn bà, làm mẹ, chỉ có mẹ của người tôi yêu không phải là con người. Sắp đến ngày sinh con, tôi nhận được tin bố tôi phát hiện ung thư thận giai đoạn cuối, tim tôi đau quặn thắt lại khi nghe mẹ nói đừng đến thăm bố mà ông lại sốc. Tôi chỉ biết khóc và khấn trời phật phù hộ cho bố bình an.
Chắc thương tôi nên ca mổ của bố tôi thành công, nhưng bác sĩ bảo ông chỉ sống thêm được 3 tháng nữa là cùng. Đây là đòn nặng giáng vào gia đình tôi. Mẹ chỉ biết khóc. Bao uất ức tủi hờn tôi cố gắng nuốt sâu vào tận đáy lòng, mong ngày con lớn sẽ hiểu và tha thứ cho tôi, thay tôi báo hiếu cho ông bà ngoại.
Ngày sinh con tôi chỉ có một mình trong bệnh viện vì cô bạn tôi phải đi làm. Một mình cùng nỗi đau sinh nở, đi dọc hàng lang với cái đau, tôi đã dạy mình không được khóc, mỗi lần nước mắt ầng ậng trên mắt tôi lại ngửa mặt lên trời, tất cả lại lặn sâu vào tim. Khi bác sĩ hỏi chồng tên là gì, tôi lạnh tanh khi trả lời chồng chết vì tai nạn, bà bác sĩ chắc cũng hiểu và thương nên đã không nỡ lấy tiền bồi dưỡng của tôi. Con gái tôi sinh ra 3,7 kg, bụ bẫm xinh đẹp như một thiên thần. Ai cũng tấm tắc khen, bé giống anh ấy vô cùng, không ai dám bảo tôi về điều đó, vì bé chẳng có nét gì giống tôi cả.
Ngay hôm sau khi sinh, mẹ đón tôi về nhà, cả nhà, ngoài sự tưởng tượng của tôi, ai cũng vui mừng đón hai mẹ con, tất cả người quen đều đến thăm, tôi có cảm giác thực sự mình đã về nhà trong tình yêu thương của mọi người, điều ấy đã an ủi tôi rất nhiều. Bé được 4 tháng thì tôi đi làm, thật thần kỳ, bố tôi từ ngày có cháu sống khỏe hơn vui hơn, và bây giờ sau hơn 3 năm phẫu thuật bố tôi vẫn khỏe mạnh, mọi người đều nói do có cháu về, tôi là người vui nhất.
Ba năm qua tôi vẫn sống một mình, không dám nghĩ về điều gì ngoài công việc và con gái, mọi người cũng có nhắc nhở nhưng tôi sợ, sợ tất cả, sợ con gái tôi sẽ khổ, sợ tình yêu, sợ đàn ông, và trong sâu thẳm tim mình, con người bội bạc ấy vẫn làm tim tôi đau đớn mỗi khi nhớ về.
Tìm mọi cách liên lạc với anh đều không được, số điện thoại cũ đã bỏ, gọi về nhà một lần bà mẹ nghe máy đã gọi tôi là con đĩ, dù tôi chưa kịp nói một lời. Điều ấy đã sỉ nhục tôi, và tôi không bao giờ gọi nữa.
Mọi người đều nói tôi bản lĩnh và mạnh mẽ khi một mình nuôi con, không cậy nhờ vào ai ngoài xã hội. Bản lĩnh trước mọi cám dỗ. Tôi không phải là người xinh đẹp xuất chúng, nhưng là một người phụ nữ hấp dẫn, tôi đọc được điều đó trong mắt những người đối diện và hiểu họ muốn gì ở mình. Tôi vẫn xinh đẹp trẻ trung, ra ngoài không ai tin tôi đã làm mẹ, họ đều nói rằng tôi quá trẻ và quá hấp dẫn với tư cách là một bà mẹ độc thân. Mặc kệ, tôi vẫn sống cùng con gái và gia đình, không suy nghĩ trước bất cứ lời đề nghị nào. Bù lại, con gái tôi càng lớn càng thông minh, xinh đẹp và đáng yêu, khỏe mạnh, bụ bẫm, tôi và cả gia đình tôi đều tự hào về cháu.
Cách đây một tháng, tôi đã liên lạc được với anh qua địa chỉ email cũ, và thông báo với anh về con. Anh muốn gặp hai mẹ con. Vì con, tôi đã dẹp bỏ tự ái và sĩ diện, đưa con về gặp anh, nhưng đáp lại là anh nói anh sắp lấy vợ! Đất như sụp xuống dưới chân tôi, sâu hút và đen tối. Bao cay đắng, chua chát, tôi lại khóc như cái ngày anh bỏ tôi mà đi. Vì khúc mắc quá khứ anh không còn tình yêu, mà cái khúc mắc ấy là một cuộc điện thoại cách đây 4 năm khi hai đứa đang nằm bên nhau. Lúc đó đã muộn, một người bạn gần nhà bỏ đi bụi, mẹ nó nhờ tôi gọi bảo nó về, nên khi nó gọi tôi bảo là tôi đang ở nhà chị tôi mà không dám bảo tôi đang ở nhà nghỉ, bên anh. Thử hỏi tôi có dám nói như vậy không? Nhỡ đến tai bố mẹ tôi thì sao? Mà lý do đó, mãi bây giờ anh mới nói ra. Và anh đã không tin tôi.
Đã đành, anh không còn yêu tôi nữa, nhưng còn con anh, tôi hỏi anh nghĩ thế nào, anh trả lời sẽ có trách nhiệm với con, nhưng hai lần đưa con về thăm anh, anh chưa có một món quà, chưa có dù một nghìn đồng cho con, chưa có một hành động nào chứng tỏ lời anh nói sẽ chịu trách nhiệm về con của chúng tôi cả. Anh nói với tôi rằng, anh sẽ có trách nhiệm với con, còn nếu hội tụ với con và tôi dưới một gia đình thì anh không thể, anh không đủ sức, anh không làm được! Nhưng anh có thể lấy một người đàn bà khác!
Anh nhận anh nhu nhược không dám quyết đoán, anh đã có cuộc sống riêng, còn tôi, đã ngu ngốc hy sinh, tha thứ và chờ đợi. Tôi không đòi hỏi anh phải cưới tôi, mặc dù hơn 3 năm qua tôi vẫn chờ đợi điều đó, nếu anh nói không còn tình yêu với tôi. Nhưng yêu cầu anh phải có trách nhiệm với con.
Tôi đã hy sinh quãng đời tươi đẹp nhất của mình để yêu và sinh con một mình, để tha thứ và chờ đợi một mình, và kết quả là như thế đấy, tôi thật ngu ngốc. Khi sinh con gái, tôi mới 23 tuổi. Thật ngu ngốc khi yêu một người đàn ông ích kỷ, vô trách nhiệm và tàn nhẫn.
Và một lần nữa, anh lại biến mất trước tôi và con gái. Không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn. Anh như biến khỏi cuộc đời này. Chuyện này tôi không dám nói với bố mẹ tôi, ông bà sẽ phải suy nghĩ, tôi thương bố mẹ tôi vô cùng. Chị tôi quá tức giận, vì mỗi lần đưa con về Hà Nội tôi đều ở nhà chị tôi, nên buộc lòng tôi phải cho chị tôi biết chuyện. Chị bảo sẽ phải nói chuyện với anh ấy một lần, nếu cần thuê người đánh cho một trận, hay là trực tiếp đưa con về nhà anh ấy, hay tôi làm đơn kiện anh ta và gia đình ấy ra tòa đòi quyền mà con tôi được hưởng. Không thể để anh ta ung dung hưởng hạnh phúc trong khi hai mẹ con tôi phải chịu uất ức như vậy. Tôi thất vọng, đau đớn và nản lòng đến không muốn làm gì nữa.
Chiều hôm ấy bế con lên xe về, vừa ôm con vừa khóc, tôi thấy thương con gái bé bỏng của mình quá. Tôi đã cố gắng hết sức mong mang lại cho con một mái ấm gia đình đủ, có anh, có tôi và có con, nhưng đã không thể. Xin lỗi con, con gái bé bỏng của mẹ, hãy tha lỗi cho mẹ con nhé, mong con hãy hiểu và thương mẹ, vì mẹ đã yêu ba của con, mà lại không thể cho con được sống trong một gia đình có ba, có mẹ.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)