Đừng để tâm đến thất bại mà chỉ nên nhìn vào những sai sót của mình.

Ngạn ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Mất anh vì ghen tuông mù quáng
nh đi ăn trưa với đồng nghiệp toàn phái nam, tôi cũng bồn chồn. Anh đi ăn tối với thằng bạn thân, tôi cũng nôn nao. Mỗi lần như vậy, anh về lại phải giải thích, xuống nước năn nỉ trong khi tôi cứ bóng gió xỉa xói anh. (Hương)
Từ: Hương Tran
Đã gửi: 24 Tháng Ba 2012 7:23 CH
Tôi viết ra những dòng tâm sự sau đây để các bạn nếu đang hoặc sẽ có cơ hội hạnh phúc như tôi xin hãy đừng đánh mất. Tôi với anh là bạn học chung những năm tiểu học, cả hai đều chẳng ai ấn tượng về nhau ngoại trừ hình ảnh một cô bé gầy gò mê học và một cậu bé mũm mĩm ham chơi.
Sau khoảng thời gian dài xa cách, tôi gặp lại anh trong chuyến du lịch đầu tiên đến Mỹ còn anh lúc này đã định cư hẳn bên đó được 7 năm. Những ấn tượng về người bạn quậy phá năm nào đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là bóng dáng một thanh niên trưởng thành, có gu thời trang, thành đạt và rất galăng.
Mùa Giáng sinh năm đó, anh nhiệt tình dẫn người bạn cũ đi thăm thú nhiều nơi không quản ngại đường xá nước Mỹ xa xôi. Những khoảng cách ngại ngùng ban đầu sớm thay bằng những cử chỉ quan tâm nho nhỏ ân cần cho nhau. Anh mua tặng tôi một chiếc dù có đo nhiệt độ do tôi không phân biệt được độ C và độ F. Anh tặng tôi tấm thiệp mừng Giáng sinh với gói kẹo chocolate ngọt ngào giữa rét giá mùa đông.
Tôi tặng anh chiếc áo mà sau này tôi mới biết anh không mặc bao giờ vì tôi mua nhầm size mà cũng không để lại gift card để mang đi đổi. Anh mua tặng bánh bông lan dâu hình trái tim khi chúng tôi lọt thỏm giữa tiệm sách ấm áp. Tôi trổ tài làm bánh tiêu và anh ăn ngấu nghiến dù bột không nở.
Ban ngày anh sắp xếp nghỉ làm sớm, dẫn tôi đi ăn, đi chơi, đi xem phim, vui vẻ, hạnh phúc và lưu luyến như những đôi tình nhân hẹn hò. Vượt qua những ngại ngùng, vượt qua nỗi e lệ "tình trong như đã mặt ngoài còn e", nụ hôn đầu thật ngọt ngào đưa chúng tôi vào vòng tình yêu mê đắm. Chúng tôi đến với nhau thật tự nhiên trong sự ngỡ ngàng lẫn chúc phúc của nhiều bạn bè.
Tôi trở về lại Việt Nam, nhưng khoảng cách không làm giảm đi sự nồng cháy của tình yêu. Dù phải trải qua nhiều thử thách ban đầu như nỗ lực níu kéo của bạn gái cũ của anh, hay sự đố kỵ ghen ghét của những người thân bên nhà tôi, hay những khó khăn về tài chính, áp lực kinh doanh của cả công ty nhà tôi và tiệm kinh doanh của nhà anh, chúng tôi vẫn duy trì với nhau vị ngọt của tình yêu xa.
Mỗi 2-3 tháng hoặc anh về thăm tôi hoặc tôi lại qua thăm anh. Chúng tôi cùng nhau đi du lịch, thăm thú, cùng nhau yêu thương chia sẻ. Ở bên nhau, chúng tôi yêu bằng những bữa sáng ngọt ngào trên giường chỉ với bánh mì ốp la, những lễ kỷ niệm ngày tình yêu, sinh nhật bình dân như ngồi nhậu lề đường.
Xa nhau, chúng tôi yêu nhau bằng những tấm note nho nhỏ viết yêu thương dành cho nhau trong túi quần, túi áo hay những bài hát ngọt ngào tặng nhau trên Facebook. Anh luôn yêu thương và chiều chuộng tôi hết mực. Là anh sửa máy vi tính của tôi khi bị hư, là anh tặng tôi ổ cứng vì tôi hay phá, mất dữ liệu. Là anh mua máy ảnh xịn vì tôi thích chụp hình. Biển số xe hơi của anh mang tên tôi và anh vì anh biết tôi thích như vậy.
Anh rất biết sống phải với bố mẹ tôi. Trong số những người tình tôi từng yêu, chỉ có anh là hoàn hảo y như trong film vậy đó. Cuộc sống của tôi từ ngày yêu anh là chỉ xoay quanh anh. Anh là tất cả mọi niềm vui, niềm hạnh phúc ngày qua ngày của tôi.
Dù xa cách về không gian và thời gian, chúng tôi online Skype 24/24h. Những ngày duy nhất chúng tôi không thấy nhau qua màn hình, đó chỉ có thể là do chúng tôi đang ngồi trên máy bay để đi thăm nhau mà thôi. Sự thật bản thân tôi rất tin anh, con tim và lý trí tôi tin anh tuyệt đối. Chỉ duy nhất một lần anh đi club với bạn đến 3h sáng, tôi giận anh mấy ngày.
Chính từ đây, tôi quên mất là mình đang yêu, tôi không biết cách chế ngự sự mù quáng, tôi không học được sự tha thứ, và hậu quả đã giết chết tình yêu tuyệt vời ấy. Từ đó về sau, mỗi lần anh đi cafe với bạn, dù tôi biết rõ người bạn đó và quán nước đó, tôi vẫn thấp thỏm. Anh đi ăn trưa với đồng nghiệp toàn phái nam, tôi cũng bồn chồn. Anh đi ăn tối với thằng bạn thân, tôi cũng nôn nao.
Mỗi lần như vậy, anh về lại phải giải thích, xuống nước năn nỉ ỉ ôi trong khi tôi thì cứ bóng gió xỉa xói anh, mặc dù nhìn trên Latitude tôi vẫn biết anh đang ở chỗ nào và cái lý trí tôi thừa biết là không có chuyện gì đáng phải ghen nhưng tôi không hiểu sao mình lại cư xử như vậy.
Đỉnh điểm bùng nổ là khi tôi nằm bệnh viện và bác sĩ đưa vào phòng mổ gấp, tôi không kịp gọi cho anh mà chỉ nhắn tin rồi biệt tích không liên lạc gần 20 giờ đồng hồ vì nằm cách ly trong phòng hậu phẫu hồi sức một mình. Khi vừa được đưa về phòng riêng, tôi xem điện thoại thì rất nhiều cuộc điện thoại và tin nhắn lo lắng của anh.
Nhưng khi tôi nhắn tin thông báo, anh lại nói rằng vì lo quá cả ngày không ăn ngủ được gì mà không thấy tôi trả lời nên khi bạn rủ thì anh đi ăn sinh nhật cho khuây khỏa, có trai có gái đông vui. Nghe như vậy lập tức sự tủi thân tột cùng trong tôi trào lên, khi thân thể đau đớn vì mổ xẻ mà người yêu phương xa lại có thể đành lòng đi chơi như vậy.
Tôi đã không nghe điện thoại và nhắn tin trách móc anh rất nặng lời. Anh đi đến nửa đêm về nhà, cũng bực tức và giới hạn chịu đựng cũng tức nước vỡ bờ, anh đã dùng những lời lẽ nặng nề la lối tôi mặc dù biết tôi thân bệnh nằm bệnh viện một mình. Rạn nứt kéo dài một tuần và anh quyết định rời xa tôi.  
Khi bình tĩnh trở lại, tôi mới nhận ra mình thật sai lầm trong cách chế ngự nỗi ghen tuông. Anh vì tôi mà hy sinh rất nhiều điều, thậm chí tính mạng anh cũng một lần bị nguy hiểm mà nguyên nhân sâu xa là vì tôi. Vậy mà tôi mù quáng đối xử với anh không ra gì mỗi lúc nóng giận. Khi tủi thân, tôi chỉ nghĩ tại sao anh không làm thế này thế kia vì mình và luôn miệng trách móc mà không chịu lắng nghe anh.
Tôi thừa biết anh đâu phải là dạng người vô tâm hững hờ. Vậy mà không hiểu sao những lúc đó lại nhất định không thèm nghe điện thoại của anh, không một chút đồng tình cảm thông với những lời giải thích của anh. Tôi đã có một tình yêu tuyệt vời, một người đàn ông hoàn hảo, nhưng cũng chính tự tôi đạp đổ hết.
Khi tôi ngồi đây hối hận về cách cư xử của mình, anh cũng đã quyết định sẽ không cho tôi một cơ hội nữa, dù anh biết rằng cả cuộc đời còn lại chắc chắn tôi sẽ sống trong dằn vặt, đau khổ; hoặc có khi cũng không sống nổi được cả đời.
Hãy đừng mù quáng như tôi từng làm, hãy học cách tha thứ, bình tĩnh và lắng nghe người bạn đời của mình, đừng đợi đến ngày tình yêu rời xa mới nhận ra như tôi. Bạn biết đấy, cảm giác khi đó giống như trời đất sụp đổ dưới chân mình.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)