Until I feared I would lose it, I never loved to read. One does not love breathing.

Harper Lee

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Mang bầu 7 tháng bị mẹ ruột đuổi khỏi nhà giữa đêm khuya
ôi bầu bí về thăm mẹ, mẹ nói tôi người gì mà ì ạch thấy chướng, mang thai 7 tháng mẹ lấy chổi đánh đuổi tôi giữa đêm khuya vì một chuyện đơn giản là không rót nước khi mẹ ăn khuya xong.
Ba mất khi tôi và em trai còn nhỏ, mẹ ở vậy nuôi chị em tôi khôn lớn. Đáng lẽ như vậy thì tình cảm mẹ con tôi phải ngọt ngào, nhưng không, tôi không làm được điều ngọt ngào đó với người đã sinh ra mình. Tôi buồn vì thật sự trong lòng rất yêu mẹ, rất muốn mẹ vui cười, khỏe mạnh, vậy mà chỉ biết lặng lẽ quan tâm, bù đắp, không thể biểu hiện tình cảm như những người con khác. Mẹ tôi buôn bán, đi suốt ngày, lúc tôi còn nhỏ được ngoại và ba chăm sóc là chủ yếu, em trai tôi cũng vậy.
Khi ba mất, tuy rất nhỏ nhưng tôi đã tự ý thức được nhiều, tự chăm sóc cho hai chị em, làm việc nhà phụ mẹ, chăm đàn lợn, đàn vịt sau nhà. Ban ngày mẹ đi theo xe hàng ra giao dịch mua bán ở các đại lý, tối về với hai chị em. Tôi biết mẹ rất thương chị em tôi, thời đó buôn bán thuận lợi nên luôn mua sắm cho chúng tôi áo quần, món ngon vật lạ. Thật sự vật chất tôi không thiếu hụt nhưng sự cô đơn trong tâm hồn đã theo tôi từ khi ba mất.
Mẹ tôi buôn bán nên ăn to nói lớn, mẹ đi về thấy chỗ nào không vừa ý hay tôi chưa hoàn thành việc gì đó là mắng ngay, ném hết đồ đạc vào tôi. Do vậy, tôi luôn nơm nớp kiểm tra nhà cửa trước khi mẹ về, yêu cầu em không được phá phách. Còn về mọi người xung quanh khu tôi ở, nhất là những người bạn hàng làm ăn, ai không vừa ý là mẹ chửi rủa và đuổi ra mà không dám nói lại mẹ câu nào. Tôi biết nhiều người không thích mẹ vì mẹ chỉ biết mình mà không quan tâm đến cảm giác của người khác.
Tôi là con gái mẹ nhưng có bao giờ mẹ biết đến những tâm tư của tôi đâu, mẹ không hề biết những thay đổi khi tôi càng ngày càng lớn, mẹ không biết tôi mặc đồ lót ra sao, không biết tôi có chuyện phụ nữ khi nào. Tôi phải hỏi bạn bè và tự mình lo cho bản thân. Bạn bè tôi đến nhà chơi là mẹ giành phần nói hết, mẹ kể chuyện của mấy nhà hàng xóm với các bạn, không cho chúng tôi nói chuyện, trao đổi. Tôi nói với mẹ thì mẹ đập đồ đạc, đuổi hết bạn bè tôi về và tôi bị mắng chửi, đay nghiến cả buổi. Dần dần bạn bè cũng hiểu, không đến nhà tôi khi có mẹ nữa, hàng xóm lắc đầu mỗi khi thấy mẹ mắng tôi.
Tôi và em trai giờ đã lớn. Nhớ lại ngày tôi lấy chồng, mọi việc một mình lo liệu, chuẩn bị lễ, đãi họ, trang trí, dọn dẹp… Rồi ngày cưới mẹ không cho phép tôi cười, chụp ảnh tôi cười mẹ nói tôi là con gái lanh chanh, còn mẹ vui cười hớn hở với mọi người. Trong lòng chạnh buồn và suốt cả ngày đó tôi không cười nổi nữa, ảnh đám cưới giờ xem lại tôi thấy sao bạc bẽo đến thế. Buồn nhất là thời gian tôi mang thai và sinh con. Mẹ không nhớ nổi tôi mang thai mấy tháng, khi nào sinh dù tôi đã nói nhiều lần.
Tôi bầu bí về thăm mẹ, mẹ nói tôi người gì mà ì ạch thấy chướng, mang thai 7 tháng mẹ lấy chổi đánh đuổi tôi giữa đêm khuya vì một chuyện đơn giản là không rót nước khi mẹ ăn khuya xong. Lần đó mẹ đánh tôi chạy không được, phải gào lên là hãy để tôi được yên, nhìn những vết thương trên người mình mà đau thắt lòng. Tôi sinh con, ai cũng nói tôi nên ở nhà chồng nhưng sinh con so, ở quê tôi có lệ là ở với mẹ đẻ nên tôi quyết tâm về nhà mẹ. Ở với mẹ nhưng tôi thuê người giúp trong tháng đầu tiên, vậy mà cũng có chuyện.
Bình thường không có ai đến thăm thì mẹ không vào bế cháu, hễ có người là mẹ dẫn vào nói thương lắm, làm đủ trò với họ. Có lần mẹ còn bế con tôi, kéo áo lên cho bé ti và miệng thì nói: “Ti của bà, đừng ti của nó nữa”. Tôi thật sốc và có nói sao mẹ lại nói như vậy. Cũng vì thế mà dù tôi mới sinh, mẹ vẫn định lao vào đánh, may có bà giúp việc can ngăn. Tôi đã ôm con và khóc thật nhiều.
Tất cả cũng qua, giờ vợ chồng tôi ở riêng, công việc thu nhập ổn định, con gái của tôi đã một tuổi, rất ngoan, thương yêu ba mẹ. Hiện tại tôi lại khổ tâm vì mẹ đang sống những tháng ngày nợ nần chồng chất; em trai tôi hư hỏng, mê cờ bạc đề đóm. Có lẽ nó hư từ khi tôi đi học đại học, ở nhà mẹ không hay biết, mọi chuyện chỉ vỡ lở khi có người đến đòi nợ.
Tôi thật sự buồn và sốc, nó là đứa rất lễ phép, có lẽ nó hư một phần vì lúc nhỏ mẹ đi đánh bài với mấy bà xóm chợ và hay đưa nó theo. Sau chuyện đó tôi đã giải quyết và nhỏ to khuyên bảo, nó ngoan được một thời gian. Thật buồn là sau khi tôi lấy chồng, mẹ và nó lại thi nhau đi đánh bài, đề đóm, mẹ thích giao du với mấy đứa thanh niên chơi bời. Tôi nhiều lần điện thoại khuyên mẹ, khuyên em mà cũng không được, giờ chỉ trong thời gian ngắn mà bao lần mẹ lấy tiền trả cho bọn giang hồ giúp em, tất cả tài sản ra đi, nợ nần chồng chất, thế chấp ngân hàng.
Tôi phải dùng hết tiền tiết kiệm của riêng mình để trả bớt nợ giúp em và đang để dành riêng mỗi tháng một hai triệu giúp mẹ trả nợ. Nhìn mẹ lo chuyện nợ nần mà gầy đi nhiều, lòng tôi xót xa và đau lắm, tôi nói với mẹ hãy yên tâm, từ từ rồi tôi sẽ giải quyết hết. Điều tôi mong ước duy nhất bây giờ là em trai tu tâm dưỡng tính, làm ăn, mẹ vui vẻ, mạnh khỏe, không dính gì đến cờ bạc nữa. Nhiều lúc tôi muốn mình ôm lấy mẹ an ủi và nói: "Con yêu mẹ", đơn giản vậy mà sao không thể làm được. Dường như có một rào cản vô hình giữa tôi và mẹ, tôi phải làm sao đây?
Tình mẫu tử thật sự rất thiêng liêng. Tôi biết điều đó vì giờ cũng là mẹ của một cô con gái, tôi yêu con hơn mọi thứ trên đời, biết mình cần phải cho con không chỉ đầy đủ về vật chất mà tôi sẽ mãi là một người mẹ, người chị, người bạn, tri kỷ của cuộc đời con!
Hoa
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)