Chướng ngại chỉ đe dọa được bạn một khi bạn rời mắt khỏi mục tiêu.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Mệt mỏi vì đợi chờ đoàn tụ với chồng ngoại quốc
nh không muốn về Việt Nam sống vì có quốc tịch nước ngoài rồi, nhưng cũng không đủ tài chính để lo cho tôi sang đó. Chẳng lẽ tôi cứ sống cô đơn, đợi chờ mãi?
Tôi và anh quen nhau do mai mối, anh 40 tuổi, là Việt kiều Thụy Điển, đẹp trai, trẻ hơn tuổi nhiều. Tôi 26 tuổi, quen nhau đến thời điểm này hơn 4 năm. Sau 2 năm yêu đương đã có một đám cưới ngọt ngào. Chúng tôi chưa có con. Phải nói anh là một người đàn ông có trách nhiệm, trong suốt hơn 4 năm, tháng nào anh cũng đều đặn gửi tiền, dù trời mưa hay trời nắng, dù mưa tuyết hay sương mù, anh cũng chăm chỉ đi gửi tiền. Số tiền không nhiều, 300 euro cho tiền ăn, mua thêm bên ngoài anh cho riêng. Anh mua nhà, mua xe cho tôi đứng tên, tất nhiên chỉ là nhà chung cư và xe máy.
Anh chưa bao giờ tiếc tiền gọi về Việt Nam vì sợ tôi buồn, đi đâu thấy cái gì đẹp cũng biết mua cho vợ. Tôi không có gì chê trách nếu anh không đam mê môn nghệ thuật giải trí công nghệ cao casino. Chồng tôi làm bếp, tiền ăn tiền ở không mất, làm đươc bao nhiêu tiền đều đút túi, vì đam mê casino nên anh mang đi chơi hết. Chúng tôi đã nói chuyện thẳng thắn với nhau nhiều lần vì chuyện này, anh hứa một thời gian ngắn, tích cóp được ít tiền lại mang đi chơi.
Anh bao giờ hai túi rỗng mới chịu đi về. Với mức lương bên châu Âu, không phải chi trả bất kể khoản nào cho cuộc sống, nếu biết tiết kiệm và không ham chơi, chắc bây giờ tôi được sống ở biệt thự rồi chứ không phải như thế này. Tôi rất buồn, cờ bạc có thắng có thua, chung quy lại là thua, mấy ai cờ bạc mà giàu được. Chồng lớn tuổi, cũng biết nghĩ đến điều đó, nhưng không thể làm được.
Giá mà chồng biết nghĩ cho tương lai một chút thì đến giờ cũng không phải hai bàn tay trắng thế này. Anh cờ bạc bằng tiền đi làm, không vay mượn tiền của ai, ba mẹ chồng mất rồi, anh chị em mỗi người ở một nước, ít qua lại, giờ ở Việt Nam chỉ có mình tôi. Tôi phải cảm ơn chồng về tất cả những gì anh dành cho mình, nếu không có chồng bao bọc, lo lắng, bây giờ chắc tôi đang vất vả lo kiếm sống, vì gia đình tôi nghèo.
Chắc các bạn sẽ hỏi tại sao tôi không bảo chồng bảo lãnh qua đó, hai người gần nhau biết đâu thời cuộc sẽ khác. Bản thân tôi rất muốn điều đó, nhưng vì có bao nhiêu chơi hết bấy nhiêu, làm gì có cái gì mà để lo cho sang đó. Cuộc sống không thể nói trước được điều gì, liệu chồng tôi có yêu thương, lo lắng suốt cuộc đời này cho tôi mãi được không, khi anh không thể từ bỏ được cờ bạc. Thật sự tôi rất mệt mỏi vì phải đợi chờ.
Nhìn gia đình người khác có chồng có vợ, có con cái bên nhau, tôi ứa nước mắt. Tiền cũng quan trọng nhưng chưa phải là tất cả. Tôi khao khát có được gia đình hạnh phúc. Điều nhỏ nhoi ấy, không biết chồng có thể đem đến cho tôi không. Anh không muốn về Việt Nam sống, vì có quốc tịch nước ngoài rồi, nhưng cũng không đủ tài chính để lo cho tôi sang đó. Chẳng lẽ tôi cứ sống cô đơn, đợi chờ mãi, đợi chờ một người thay đổi bản tính?
Nếu năm sau chúng tôi chưa có con, chắc cả hai cũng suy nghĩ lại tất cả. Tiền có thể kiếm ra được, nhưng tuổi trẻ qua đi không thể kéo lại. Nếu không có gì ràng buộc cũng nên buông tay. Cũng vì suy nghĩ ích kỷ ấy, giờ đây tôi không biết phải làm sao. Tôi không thể đợi chờ một người mãi trong vô vọng, khi chúng tôi không có con chung và cũng chưa đăng ký kết hôn. Chồng vẫn nói chờ có con rồi đăng ký cũng chưa muộn.
Tôi biết nếu buông tay, mọi người sẽ sỉ vả tôi là đứa vô ơn, nhờ ai tôi mới có ngày hôm nay, sỉ vả tôi là người bạc tình, nhưng cứ tiếp diễn thế này cũng đâu phải cách hay, có ai nắm tay được suốt đâu. Vợ một nơi, chồng một nẻo, hạnh phúc có trọn vẹn không khi 2 người 2 phương trời xa xôi?
Nếu tôi buông tay, chưa chắc chồng đã đồng ý, nhưng sống mà không danh phận, có chồng cũng như không thế này, ý nghĩa cuộc sống ở đâu. Ra đi đơn giản, nhưng suốt những năm tháng kia, chồng đã tốn không biết bao tiền bạc và tâm huyết cho tôi. Đó là điều cản trở lúc này, tôi sợ làm anh tổn thương, cũng rất sợ sau này khi cơm chẳng lành canh chẳng ngọt, anh làm tổn thương tôi. Lúc ấy tôi sẽ rất thê thảm, vì không có công ăn việc làm, không có tài năng gì, tuổi xuân qua đi, còn lại gì khi mình không tự thương chính mình. Hãy cho tôi một lời khuyên để sáng suốt đi trên con đường này.
Ngọc
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)