There is a temperate zone in the mind, between luxurious indolence and exacting work; and it is to this region, just between laziness and labor, that summer reading belongs.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Lòng tự trọng của anh lớn hơn tình yêu chúng mình
iá mà anh nói “xin lỗi em” thì biết đâu đấy mình lại bên nhau. Có lẽ anh nghĩ em quá coi trọng lời xin lỗi nhưng anh à, khi anh nói ra được lời xin lỗi thì em biết anh còn cần có em. Nhưng với anh, có lẽ lời xin lỗi sẽ làm anh mất đi lòng tự trọng. (Thuy)
Từ: thuy dao
Đã gửi: 14 Tháng Mười Một 2011 3:39 CH
Ngồi nghĩ đến anh, em cảm thấy trong lòng vui đến lạ kỳ. Con ma của em- người đã mang đến cho em sự thay đổi trong cuộc sống, người đã đến bên em, cho em niềm hạnh phúc trong cuộc đời này.
Cứ nghĩ rằng em sẽ chẳng bao giờ để ý đến anh, một kẻ đã bị em phán cho một câu xanh rờn là “thần kinh có vấn đề”, vậy mà em đã yêu anh từ lúc nào không biết. Mình đã có với nhau biết bao kỷ niệm, bao niềm vui, hạnh phúc và có cả những nỗi đau và sự tổn thương nữa. Nhưng hạnh phúc khi có anh, khi được anh yêu và được yêu anh, con ma của em à.
Sao mà nhớ khoảng thời gian khi anh làm quen em thế. Anh nhắn cho em một cái tin “2”. Em trả lời rằng “I”. Anh lại trả lời ‘me”. Cứ như thế tiếng Anh, tiếng Việt lẫn lộn và mình quen nhau từ đấy. Anh cũng đáng yêu đấy chứ, cũng biết cách tiếp cận con gái.
Có với nhau biết bao kỷ niệm ngọt ngào nhưng không hiểu sao dạo này chúng ta không tìm thấy ở nhau sự hòa hợp nữa, liên tục là những cuộc cãi vã giận hờn. Em đòi chia tay, anh cũng chẳng phản ứng gì, anh lặng lẽ, em ghét anh. Sao anh không giữ em lại, sao không nói rằng “em đừng như thế”, sao không nói “anh xin lỗi”.
Phải chăng do em đã quá nhiều lần nói chúng ta chia tay nên anh chẳng cần em nữa. Chẳng bao giờ em thấy giận anh đến thế. Anh đã không còn yêu em thật rồi. Sau cuộc nói chuyện ngày hôm qua em đã quyết định dừng lại với anh, sẽ không để anh có cơ hội nữa, sẽ xa anh dù trong tim em vẫn yêu anh nhiều lắm.
Anh là bộ đội, còn em là một cô giáo trong tương lai. Trong mắt của mọi người ai cũng khen chúng ta đẹp đôi và chúng mình cũng hạnh phúc bên nhau phải không? Anh nói thương em, có người yêu mà xa nhau suốt, lúc cần anh thì anh không thể bên em được, em sẽ buồn trong những ngày cuối tuần khi mà ai cũng tay trong tay với người yêu thì em lại một mình.
Dù rất buồn khi phải xa nhau nhưng em lại tìm thấy niềm vui, niềm hạnh phúc trong sự xa cách ấy. Mình xa nhau 6 tháng, lâu thật phải không anh? Thời gian ấy em học tập, vui cười và mong anh về bên em mỗi dịp nghỉ hè và nghỉ Tết. Nếu như những người khác họ gặp nhau hằng ngày thì Tết và hè họ không được như mình, ngày ngày quấn quýt bên nhau anh nhỉ?
Vậy là mình cũng có những điều mà người khác mơ ước đấy chứ. Em nghĩ đó là món quà dành cho tình yêu của chúng ta, tuy rằng thời gian ngắn ngủi nhưng không có nghĩa là không hạnh phúc phải không anh?
Hạnh phúc của em nhỏ bé lắm. Hằng ngày trước khi đi ngủ, em ngắm hình anh trong máy tính. Anh không được dùng điện thoại nên chúng mình cứ phải đợi khuya mới được nói chuyện. Cảm giác đó không biết tả như thế nào anh nhỉ? Cứ như là mình đang làm gì đó mờ ám vậy.
Hạnh phúc là những khi anh ngủ quên trong lúc đang nhắn tin với em và em giận anh. Thật ra em không giận anh đâu, chỉ là làm quá lên để anh “sợ” em thôi, để anh không được ngủ quên nữa, để anh nói chuyện với em vì cả ngày không được nói chuyện với anh rồi. Yêu bộ đội là như thế đấy.
Có những điều tưởng chừng như là rào cản mà với em đó lại là niềm hạnh phúc. Em mong anh về từng ngày và mỗi ngày qua đi là mỗi ngày em gần anh hơn. Cũng chỉ còn hơn hai tháng nữa thôi là anh về bên em rồi. Vậy mà sao giờ đây em lại thấy lòng mình trống trải như thế này?
Có rất nhiều ý kiến xung quanh tình yêu chúng mình. Ai cũng lo em sẽ khổ vì nếu hai đứa đến được với nhau thì em sẽ ở nhà một mình, sẽ nuôi con một mình, sẽ phải làm tất cả một mình vì anh là bộ đội, anh sẽ xa nhà suốt. Và mọi người còn lo lắng anh đi xa sẽ như thế này như thế kia, sẽ không chung thủy, sẽ làm khổ em.
Nhưng em tin anh, tin vào tình yêu của chúng mình, anh không giống như những người em đã gặp, anh sẽ là một người chồng tốt, người chồng có trách nhiệm. Yêu anh, em đã xác định cùng anh vượt qua tất cả, mình sẽ hạnh phúc và mãi hạnh phúc. Những gì anh dành cho em, em mãi mãi trân trọng.
Có lẽ không ai dám nói trước điều gì cả, cứ nghĩ sẽ chẳng có gì khiến mình xa nhau nhưng chính anh đã khiến mình xa nhau. Với em, gia đình là điều không thể thiếu được, và anh cũng vậy. Đáng lẽ anh phải là người hiểu em hơn ai hết, nhưng giờ chính anh lại nghĩ về em như thế. Nếu là người khác thì em có thể tha thứ được nhưng với anh sẽ là rất khó.
Em không đủ sự tha thứ sao? Em đã tha thứ và cho anh cơ hội nhưng những gì anh nói với em tối qua em sẽ nhớ mãi và sẽ làm theo lời anh khuyên. Từ nay, em sẽ không quan tâm đến anh nữa. Chúng ta đã đi hai con đường riêng rẽ, nơi đó không có anh và em chung bước. Giá mà anh nói “xin lỗi em” thì biết đâu đấy mình lại bên nhau.
Có lẽ anh nghĩ em quá coi trọng lời xin lỗi nhưng anh à, khi anh nói ra được lời xin lỗi thì em biết anh còn cần có em. Nhưng với anh, có lẽ lời xin lỗi sẽ làm anh mất đi lòng tự trọng. Em biết rằng, em không quan trọng với anh như lời anh đã nói. Vì nếu em quan trọng thì anh sẽ không để tình yêu của chúng mình trong câu nói “tùy em thôi” đâu. Em đã nghĩ rồi, mình xa nhau thôi.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)