Khi phải chống chọi với những thử thách của cuộc sống, bạn đừng vội nản lòng. Bởi đó là cơ hội tốt để những khả năng tiềm ẩn trong bạn có dịp được phát huy.

S. Young

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Làm vừa lòng mẹ chồng thật khó
ếu như ở đây chúng tôi ăn gì, mặc gì cũng bị mẹ chồng cho là phí thì ở VN, em út chồng tôi gọi qua đòi toàn quần áo, mỹ phẩm hàng hiệu mẹ chồng tôi không nói tiếng nào chỉ bảo chúng tôi phải đi mua. Có nhiều hiệu mà tôi cũng không biết mà mua vì tôi lúc nào cũng xài đồ rẻ tiền nhất. (Phương)
From: Phương
Sent: Saturday, August 21, 2010 9:51 PM
Tôi viết những tâm sự này không phải vì tôi ghét bỏ gia đình chồng hay muốn nói xấu chuyện nhà mà chỉ vì tôi thấy không lý giải được những gì xảy ra và vì không biết tâm sự cùng ai nên viết lên mục tâm sự cho nhẹ lòng.
Ba chồng tôi là một người chồng, người cha rất tệ. Những gì xấu nhất mà người chồng đối với vợ thì có lẽ ông đã làm đủ hết (không làm ra tiền, cờ bạc, rượu chè, đánh vợ, ngoại tình, và sau đó là bỏ hẳn vợ, cưới người khác). Vì vậy, tôi rất thương cảm với mẹ chồng. Tôi sẵn lòng phụng sự bà lúc tuổi già.
Mẹ chồng tôi sinh ra trong một gia đình tốt. Các dì và cậu của chồng tôi và con cái của họ đều học cao và giàu có. Vì vậy tính cách của mẹ chồng tôi có sự kiêu kỳ và tiểu thư trong đó. Có lẽ cái không tốt nhất của mẹ chồng tôi là ít nghe lời khuyên và làm theo ý mình.
Khi mẹ chồng lấy ba chồng thì gia đình bà đã phản đối rất nhiều. Nhưng bà đã không nghe lời khuyên và cuối cùng là bà đã có một cuộc hôn nhân rất tệ, cuộc sống trong mấy mươi năm mà khi bà kể ra làm tôi rất sợ. Mỗi khi nghe bà kể về ba chồng là tôi cứ lo sợ rồi đây tôi sẽ giống như bà vì chồng tôi có rất nhiều tính xấu của ba anh ấy.
Nhưng cái đó là chuyện quá khứ. Chuyện hiện tại là cho dù tôi có đồng ý chăm sóc mẹ chồng suốt đời thì bà vẫn không hết khổ và tôi như vậy vẫn không là con dâu tốt hay phải nói là xấu trong lòng bà và gia đình chồng. Vấn đề là tôi chỉ có thể chăm sóc mẹ chồng, nhưng tuyệt đối không thể thay thế bà lo cho các em chồng tôi như ý bà muốn được.
Người mẹ nào thì cũng thương con, nhưng cách thương con của mẹ chồng tôi rất đặc biệt. Bà chỉ cho mà không bao giờ dạy. Đối với bà, con của bà (trừ chồng tôi ra) không bao giờ lớn và tự lo được. Các em chồng tôi không cần phải làm gì hay có trách nhiệm gì cho bản thân.
Từ nhỏ, nếu không thích đi học nữa thì nghỉ cũng không sao và kết quả là trừ chồng tôi ra, chỉ người nhỏ nhất học hết lớp 12. Tất cả họ đều không có bất cứ nghề nghiệp gì và cũng không biết làm những việc căn bản nhất như con gái thì phải biết nấu ăn, chăm sóc cửa nhà và con trai thì phải biết sơ về các vật dụng trong nhà.
Vấn đề là gia đình rất nghèo mà họ đều rất đua đòi. Mặc quần áo thì thích hàng hiệu, xe đẹp... Nhưng cái đó thì rất thường nhưng cái tôi thấy lạ nhất là mẹ chồng tôi bao giờ cũng làm vừa lòng các con. Bà phải lo hết mọi sinh hoạt của họ và chồng, vợ, con của họ. Mỗi khi họ đòi hỏi chuyện gì, bà đều muốn đáp ứng. Không bao giờ nhắc nhở việc gì và không bao giờ đòi họ phải làm cái gì hay phải đi làm để tự nuôi lấy họ.
Không phải tất cả em chồng tôi không đi làm. Nhưng có hay không thì cũng vậy vì họ có đi làm thì dùng tiền đó xài riêng còn tiền nhà cửa, điện nước, tiền ăn, xe cộ, quần áo, tiền học cho con, tiền con bệnh, tiệc sinh nhật, tiệc cưới... nói chung là toàn bộ đều xin mẹ chồng tôi dù biết mẹ chồng tôi đã hơn 60 và không làm ra tiền.
Nói tới đây chắc các bạn sẽ thắc mắc là làm cách nào mẹ chồng tôi có thể lo hết cho 12 người vừa con, dâu, rể, và cháu. Khi cả gia đình còn sống ở VN thì mẹ chồng tôi buôn bán và thường xuyên về xin tiền ông bà ngoại. Sau đó ba chồng và chồng tôi tới Mỹ, ba chồng lấy vợ khác, ông bà ngoại mất thì chồng tôi gửi tiền về phụ với việc mẹ chồng buôn bán. Sau này chúng tôi bảo lãnh mẹ qua.
Tôi nghĩ rằng mẹ chồng tôi sẽ bớt khổ nhưng không phải như thế. Thời gian đầu là những khó khăn với chúng tôi. Mẹ chồng tôi thường xuyên đòi chúng tôi phải gửi tiền về, không chỉ cho sinh hoặc mà con tiêu xài, và những đòi hỏi của các em chồng. Thời gian đó rất khó chịu. Lúc đầu thì tôi vô tư cho vì muốn làm vui lòng bà nhưng về sau, cứ 2-3 ngày là một chuyện mới và số tiền càng tăng, tôi bắt đầu im lặng còn bà thì than thở.
Chúng tôi ăn món gì ngon thì bà nói ăn không vô khi nghĩ tới các con. Tôi mặc một cái áo mới là bà hỏi tiền rồi suýt xoa mắc rẻ. Và sau cùng là chúng tôi đồng ý cho bà đi làm để có tiền gửi về VN tùy thích. Nghĩa là chúng tôi nuôi mẹ còn mẹ thì nuôi các em.
Nhưng như vậy cũng không thoải mái vì khi nào đi làm về bà cũng than cực, than mệt làm chúng tôi thấy mình bất hiếu, mẹ đã già rồi mà còn phải đi làm. Nhưng vẫn không đủ tiền gửi về VN. Bà vẫn tiếp tục muốn chúng tôi cho thêm dù bà làm được $1400 mỗi tháng và không cần chi phí gì.
Cái mà tôi thấy khó hiểu nhất là sao mẹ chồng tôi thương con nhiều đến thế (trừ chồng tôi ra). Ở VN thì tất cả em chồng ở cùng một nhà, nhưng đều rất lười và chỉ có một đứa nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa. Vậy là cô ta gọi qua khóc lóc than khổ với mẹ chồng và mẹ chồng bảo với tôi là "tội nghiệp nó quá, chỉ vì ăn 2 bữa cơm mà phải nấu ăn và dọn dẹp cả ngày". Tôi chỉ nghe nhưng trong lòng nghĩ dù là không ai cho tiền ăn thì vẫn phải tự kiếm tiền ăn và tự nấu ăn, dọn dẹp nhà của mình. Có gì mà phải tội nghiệp.
Đã không phải đi làm là sung sương lắm rồi. Ít lâu sau cô ấy lại gọi qua than rằng không có tiền gửi con đi nhà trẻ nên đứa bé không ai giữ, lăn lóc ngoài sân. Mẹ chồng tôi lại nói tội nghiệp cháu quá và muốn tôi cho tiền gửi trẻ. Tôi cũng không nói nhưng lại nghĩ, chúng tôi ở đây vì đi làm nên phải gửi con mà trong lòng cứ muốn ở nhà giữ con. Sao cô ta ở nhà mà không chịu giữ con? Mẹ của bé ở nhà mà còn không chăm sóc chu đáo thì đi nhà trẻ làm sao mà tốt hơn được.
Nếu như ở đây chúng tôi ăn gì, mặc gì cũng bị mẹ chồng cho là phí thì ở VN, em út chồng tôi gọi qua đòi toàn quần áo, mỹ phẩm hàng hiệu mẹ chồng tôi không nói tiếng nào chỉ bảo chúng tôi phải đi mua. Có nhiều hiệu mà tôi cũng không biết mà mua vì tôi lúc nào cũng xài đồ rẻ tiền nhất và không xài mỹ phẩm. May mắn tôi là người không thích chưng diện mà mẹ chồng còn dòm ngó khắt khe.
Các em chồng tôi đã rất quen thuộc với việc mẹ chồng phải lo chu toàn cho cuộc sống của họ. Nên có nhiều chuyện rất lạ. Ví dụ em trai chồng tôi làm được nhiều tiền, không đóng góp vô nhà thì thôi. Nhưng cả tiền gửi trẻ mẹ chồng vẫn phải cho. Khi vợ sinh thì mẹ chồng phải gửi tiền sinh con, tiền mướn người chăm sóc. Mà người chăm sóc ở đây là mẹ của cô con dâu. Khi mẹ chồng tôi không có tiền thì phải mượn của một người con để trả chi phí cho chính họ, rồi khi có tiền thì trả lại cho họ. Miễn là tôi thấy rất kỳ lạ. Không thể nào hiểu nổi nhưng mẹ chồng tôi không thấy gì và các em chồng tôi cũng vậy.
Mẹ chồng tôi luôn nói, mẹ thương các em con như là con thương con của mình vậy. Tôi nghĩ rằng tôi không thương con kiểu đó. Nhưng tôi cũng rất sợ là mình nhìn thấy những cái sai của người khác nhưng có thể không thấy cái sai của mình. Rất có thể tôi cũng đang dung túng và dạy hư các con tôi theo cách của tôi.
Có nhiều lúc tôi nhìn thấy những chuyện vô lý nhưng không tiện góp ý và nhất là tôi biết có góp ý cũng không thay đổi gì vì những gì tôi nhìn thấy, tôi muốn góp ý thì rất lâu ông bà ngoại đã góp ý và tận bây giờ các dì các cậu, và bạn bè của mẹ đều đang góp ý (chính mẹ chồng kể với tôi), nhưng mẹ chồng vẫn thương con như thế.
Những gì tôi viết lên đây chỉ là những thí dụ điển hình, sự thật còn rất nhiều hơn thế. Tôi cứ suy nghĩ là lỗi của mẹ chồng hay lỗi của các em chồng? Nhưng thương con thì làm sao có lỗi được. Nhưng nếu trách các em chồng cũng không đúng vì mẹ chồng tôi chưa bao giờ bảo họ phải tự lo hay là bắt họ phải học một nghề để nuôi thân. Như vậy thì lỗi từ đâu mà ra?
Cảm ơn các bạn đã chịu khó đọc tâm sự của tôi.
Phương
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)