I know every book of mine by its smell, and I have but to put my nose between the pages to be reminded of all sorts of things.

George Robert Gissing

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Làm người tốt thời nay thật khó
rong quan hệ với người khác giới, mình chưa bao giờ tơ tưởng, đối xử luôn đúng mực. Thế mà chị em lại đem mình ra làm trò đùa, để thách thức nhau xem đứa nào làm cho mình thích được là có thưởng. Có chị còn hiểm ác hơn cho rằng hay thằng đó chỉ lấy vợ cho gọi là có chứ thực ra thái giám thời nay.
From: nz nz
Sent: Wednesday, February 16, 2011 3:07 PM
Trong xã hội, ai cũng có sự lựa chọn và quyết định khi làm bất cứ một việc gì, điều đó có thể đúng, có thể sai, nhưng điều ta làm có hiệu quả hay không, tôi cho rằng nó hoàn toàn phụ thuộc vào cách thức mình thực hiện và hoàn cảnh mình thực hiện nó.
Một điều có thể là đúng đắn, nhưng mình làm không đúng cách, không đúng hoàn cảnh, không nhìn trước nhìn sau, có khi mang lại bất lợi cho mình và ngược lại. Mỗi người mỗi quan điểm, cá nhân tôi, tôi chỉ muốn viết ra những suy nghĩ của riêng mình để chia sẻ.
Có thể nói tôi là người thành đạt trong công việc, ai nhìn vào cũng nói rằng tôi có cuộc sống trong mơ, nhưng chỉ bạn thân tôi mới hiểu và thông cảm bởi tôi thực sự lúc nào cũng căng thẳng lắm. Tôi căng thẳng vì chính những áp lực từ những quan hệ xã hội đem lại cho mình.
Trong quan hệ với đồng nghiệp nữ: Mình thấy chị em vất vả thì mình giúp họ, có người thì cảm ơn và nói rằng, mình tốt bụng, mình ga lăng, nhưng cũng có kẻ thì nhếch mép hoặc lườm nguýt rằng mình sĩ gái. Đau nhất là vợ mình thì nhận xét rằng “việc nhà thì nhác việc chú bác thì siêng”. Vợ đâu có biết rằng mình âm thầm giúp vợ những việc không tên, từ nhỏ đến lớn, và có lẽ chắc tại mình marketting bản thân kém nên vợ chẳng biết chăng? Chẳng lẽ làm cái gì cũng phải đợi vợ ở đó để nhìn thấy mới làm sao?
Cũng đúng thôi, chắc tại mình cả? Cái cần phải áo gấm đi đêm thì không áo gấm đi đêm, cái cần phải trưng ra thì không trưng ra, ai mà biết được. Ngẫm lại chuyện hồi sinh viên, chắc mình cũng thật thà mà thiệt thòi. Đến đúng giờ, làm mệt phờ người ra thì nghỉ lúc đó thầy cô chưa đến. Nhưng cái đứa lười việc, đến muộn, thì xắn tay làm việc ra vẻ hăng hái lại đúng lúc thầy cô đến. Thế là mình vừa mang tiếng lười, vừa mang tiếng luộm thuộm, do quần áo xộc xệch lúc làm việc, còn bọn lười thực sự thì được tiếng là chăm chỉ, tháo vát. Buồn thay!
Ở gia đình, cứ về đến nhà là nghe mẹ cằn nhằn về vợ, ăn xong bữa tối lên phòng lại nghe vợ cằn nhằn về mẹ. Phải nói là cũng một vấn đề mà mẹ nói mẹ phải, vợ nói vợ hay, nghe bên nào cũng thấy hợp lý cả, mình ở giữa biết làm sao? Nghe mẹ mắng vợ thì bất nghĩa, nghe vợ nói mẹ thì bất hiếu, không nói gì để vừa thấu tình đạt hiếu thì mang tiếng vô cảm.
Lúc đó căng thẳng lắm, nhưng mình cũng thầm cảm ơn vợ vì vợ không bao giờ nói ra những bức xúc trong lòng cô ấy với nhạc phụ, nhạc mẫu bởi cô ấy luôn coi rằng việc nói ra chỉ làm bùng lên căng thẳng vốn đã là mầm mống hình thành ngay từ lúc hai đứa chính thức tìm hiểu.
Mình đã lựa chọn cách xoa dịu, an ủi vợ, khuyên vợ hãy thông cảm cho mẹ, nói rằng mẹ không có ý gì. Về phía mẹ, mình cũng lựa chọn cách nói để mong mẹ thông cảm cho vợ, nêu ra một vài ưu điểm của vợ và cũng không quên nhắc rằng vợ hay khen mẹ trong một số lĩnh vực. Đáp lại mình được gì? Vợ thì chê mình hèn, không biết bảo vệ vợ, mẹ cũng chê mình hèn, không biết dạy vợ. Tốt với ai bây giờ?
Giao lưu với bạn bè: Mỗi lần báo với vợ rằng hôm nay sẽ đi uống với các bạn thì y như rằng vợ sẽ lại hậm hực, lại lên lớp, lại ra điều kiện. Đi uống mà trong lòng lúc nào cũng hiển hiện lên mấy câu nói ác khẩu của vợ mà xót xa. Rượu uống vào cổ cay chẳng thấy đâu chỉ thấy đắng ngắt.
Được đôi ba chén, muốn dừng lại thì bạn bè bảo kém, bảo hèn, bảo “tửu bất khả ép, ép bất khả từ!”, mà uống nữa thì chắc chắn là say, say thì về nhà vợ phải dọn, phải hầu. Dọn xong thì cằn nhằn, nghe vợ cằn nhằn thì vừa thương vừa bực. Một hai câu thôi đã đủ lắm rồi, đủ để rút kinh nghiệm rồi, đủ để vẫn còn thương vợ, nhưng nói hoài, nói mãi, nói dai làm cho mình chả còn cảm thấy thương vợ nữa, chỉ thấy ghét.
Ghét rồi đêm nằm ngủ nhìn vợ ngủ say, ngáy rõ to lại thấy thương. Thôi thế là tự hạn chế đi uống rượu, số lần từ chối các cuộc nhậu cứ ngày càng tăng, vợ càng ngày càng hài lòng, nhưng bạn bè thì chê là kém nhiệt tình, các cuộc gặp mặt thì cứ ngày một thưa, ngày một nhạt đi. Chán thay.
Trong quan hệ với sếp và đồng nghiệp: Sếp là người tài, nhưng tật thì không kể xiết, đặc biệt ông có thói xấu là chia rẽ nhân viên để dễ bề quản lý. Sếp sẵn sàng chê bai người này, khen ngợi người khác giữa chốn đông người và lại còn bày đặt khuyên người này học tập người khác.
Mình lại là thằng có năng lực, được sếp khen nhiều hơn là chê, được sếp lấy làm tấm gương và khuyên người khác noi theo nhiều hơn bị chê là xách dép cho thằng này thằng nọ. Thế cho nên cứ thế là đồng nghiệp xa lánh, hơn cả là ghét vì họ nghĩ rằng mình có bài gì mà được như vậy, chứ không bao giờ nhận ra rằng mình không chỉ có năng lực thực sự mà cái chính là sếp đang bài binh bố trận, một cách để quản lý nhân viên của mình.
Trong quan hệ nam nữ: Mình luôn yêu vợ và đến tận bây giờ vẫn chỉ biết mỗi vợ. Trong quan hệ với người khác giới, mình chưa bao giờ tơ tưởng, suy nghĩ mà luôn tôn trọng người khác và đối xử luôn đúng mực.
Ấy vậy mà lắm kẻ độc mồm bảo rằng mình giả tạo, giả nai, ra vẻ ta đây để tẩm ngẩm tầm ngầm rồi đấm chết voi lúc nào không hay. Thế mà chị em lại đem mình ra làm trò đùa, để thách thức nhau xem đứa nào làm cho mình thích được là có thưởng. Có chị em còn hiểm ác hơn cho rằng, hay thằng đó chỉ lấy vợ cho gọi là có chứ thực ra thái giám thời nay.
Trong quan hệ với nhà vợ: Mình không phải không biết câu “dâu con rể khách” nhưng áp dụng vào mà sao cứ nhạt nhoà. Ngày đầu, lúc chưa lấy vợ thì nhiệt tình, năng nổ, bác nào, cô nào, chú nào bên vợ mà tốt thì được câu khen là rể hiền, rể ngoan, rể xốc vác. Cô nào, chú nào, bác nào thuộc loại ác khẩu hoặc bụng bồ dao găm thì cũng được tiếng là yêu thì thế thôi, lấy về biết nhau ngay.
Lấy vợ rồi, quan hệ với nhà vợ dường như không được như ngày đầu. Hay mình là rể thực sự rồi nên đã thực sự là khách? Cũng được thôi nhưng nếu cái từ khách ấy luôn là nguyên nghĩa trong mọi hoàn cảnh, đằng này cái gì cần thì mình là người nhà, cái gì không cần thì coi mình là khách. Sao mà lạnh lẽo quá!
Dạo này mình phát hiện ra đang có cảm tình rất mạnh với một đồng nghiệp nữ. Lý do ư? Nếu nói là lý do mình thích cô ấy thì rất khó nói bởi vì tình cảm nó đến từ công việc. Mình và cô ấy rất ít chia sẻ tâm tư tình cảm, nhưng mình không ít lần nghe cô ấy nói chuyện điện thoại với bạn bè, người thân mà thầm cảm phục bởi sự khéo léo của cô ấy. Mình biết sự việc sẽ chẳng đi đến đâu nhưng mình mừng rằng mình vẫn còn cảm xúc để có thể yêu mến ai đó một cách thật lòng.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)