If there's a book you really want to read but it hasn't been written yet, then you must write it.

Toni Morrison

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Không có anh, em thấy mình thật nhỏ bé
gày mai em phải tập quen với cuộc sống không có anh, ngày mai chỉ mình em trên con đường quen thuộc, chỉ mình em ngồi lại góc quán quen của hai đứa, để nhớ anh, nhớ kỷ niệm chúng mình, để nhìn lại khoảng thời gian trôi qua. (Trinh Huyny)
From: trinh huynh
Sent: Friday, June 08, 2007 11:03 AM
To: tamsu@vnexpress.net
Subject: Ngày chia tay
Cũng khá lâu rồi em mới ngồi lại để viết cho anh những dòng suy nghĩ của em. Hôm nay và cũng như nhiều ngày sau này nữa, em sẽ rất nhớ anh, nhớ về anh như một ký ức đẹp trong cuộc sống của em. Từ lúc biết anh đến lúc mình gặp nhau, em hoàn toàn chẳng hiểu một tý gì về anh. Anh chẳng bao giờ nói với em điều anh đang nghĩ, những điều anh mong muốn ở nơi em.
Cứ ngỡ rằng mọi thứ đã đi qua, mọi thứ chẳng còn gì từ ngày em không liên lạc với anh. Từ những lá thư, những cái mail em gửi đi mà không có một mail hồi âm, ngay cả một câu trả lời trong Yahoo Messenger anh cũng không thèm quan tâm đến. Thời gian trôi qua, em không còn quan tâm đến gì ngoài việc kiếm thật nhiều tiền. Em đã quên anh rồi, quên những câu chuyện mình từng kể nhau nghe, quên đi số điện thoại của anh, quên đi thời gian đang trôi qua vội vã.
Em không còn trông chờ những cuộc điện thoại đường dài của anh chỉ để chúc em ngủ ngon hoặc những câu hỏi bâng quơ, những câu chuyện không đâu của anh. Nhưng sao em không thể nào quên được cái cách anh hay cười, chưa bao giờ quên. Khi bất chợt nghe được ai cười như vậy em cảm giác như anh đang ở đâu đây, đang ở bên cạnh em, rất gần mà cũng thật rất xa xôi...
Hai năm rồi đấy anh ạ, em gặp anh sau hai năm không liên lạc. Lần đầu tiên em gặp anh và lần gặp gần đây nhất mình đi chung với nhau. Thái độ của anh hoàn toàn thay đổi, em muốn hỏi anh chuyện gì đã xảy ra, anh đang nghĩ gì, anh muốn gì, nhưng em không dám. Từng lời nói cử chỉ của em đều phải quan tâm đến việc anh nghĩ gì, cảm xúc của anh thế nào, em sợ mình làm cho anh buồn, sợ có điều gì đó không phải với anh, em sợ nhiều thứ khác nữa...
Mỗi khi đi bên cạnh anh, lòng em vui biết bao nhiêu, dù rằng thời gian không lâu và em cũng không biết phải đưa anh đi đến những đâu. Khi ôm anh, khi em được ngồi sau lưng anh, em cứ ngỡ mình đang mơ một giấc mơ đẹp, chỉ muốn thời gian ngừng lại để giấc mơ của em được kéo dài thêm. Đứng trước anh, em không còn biết phải nói gì, phải làm gì nữa, em không còn là em như thường ngày.
Trước mắt là người em luôn mong muốn gặp dù chỉ một lần; con người đã làm cho một đứa con gái bướng bỉnh, cứng đầu như em thay đổi, biết ngoan ngoãn nghe lời. Người đầu tiên cho em cảm giác biết nhớ thương, biết chờ đợi một người và biết khóc vì một người. Thế mà em đã không nói được lời nào. Em nhàm chán lắm phải không? Đi với em anh không được vui đúng không? Trong anh không còn một chút gì dành cho em, ngay cả là một đứa em gái cũng không phải đúng thế hả anh?
Hình như rằng mọi thứ em làm vì anh đều vô nghĩa? Anh không cảm nhận được điều đó, cách sống và lối suy nghĩ của em khác xa với anh quá? Và hình như chưa một lần nào anh nghĩ đến em. Em muốn mình thay đổi một điều gì đó vì anh, vì em, nhưng em phải làm gì bây giờ hả anh? Phải làm gì để trở lại như ngày đầu hả anh.
Em không quên những điều em từng nói với anh, bởi chính nó là suy nghĩ, là tình cảm xuất phát từ con tim em. Em mong được bên anh, được có anh, được anh ôm vào lòng, được chia sẻ. Em biết xung quanh anh có rất nhiều cô gái tốt hơn em, họ đẹp hơn em, dịu dàng và ngọt ngào hơn em rất nhiều. Em chỉ là một con bé rất bình thường, phải thế không hả anh? Cảm ơn trời đã cho em gặp được anh, anh đi qua nhưng sẽ ở lại mãi trong tâm tưởng của em. Anh à, một lúc nào đó có nhớ đến em không hả anh? Có nhớ em như em đang nhớ anh hay không vậy? 
Từng phút giây trôi qua, càng gần đến ngày anh trở về Mỹ em càng cảm thấy buồn. Chưa lúc nào như bây giờ, cảm giác thời gian trôi qua nặng nề như thế. Em tự hỏi mình đã đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng. Giờ này khi một mình em đối mặt với biết bao khó khăn, từ cuộc sống gia đình đến áp lực công việc đang đứng trước bờ vực thẩm, em ước gì có anh bên cạnh, được tựa vào ngực anh để nghe từng hơi thở quen thuộc, để cảm nhận hết sự ấm áp và vòng tay anh, để em có thêm sức mạnh vững vàng bước tiếp trên con đường dài phía trước.
Thật là ngốc quá anh nhỉ? Em biết đó chỉ là ước mơ, ước mơ không thể nào trở thành sự thật. Biết đến khi nào anh mới đọc được những dòng mail này của em nhỉ? Có lẽ khi anh đọc được thì anh và em đã ở hai nơi quá xa, anh đã cách em nữa vòng trái đất. Khoảng cách địa lý không đáng sợ bằng khoảng cách nơi lòng người phải không anh?
Chỉ còn mình em với cuộc sống, không có anh bên cạnh em thấy mình thật nhỏ bé, không gian sao yên tĩnh quá. Ngày mai nay em phải tập quen với cuộc sống không có anh, ngày mai chỉ mình em trên con đường quen thuộc, chỉ mình em ngồi lại góc quán quen của hai đứa, để nhớ anh, nhớ kỷ niệm chúng mình, để nhìn lại khoảng thời gian trôi qua. Rồi em sẽ phải thưa chuyện với ba mẹ thế nào đây? Phải trả lời bạn bè thế nào khi họ hỏi về đám cưới của tụi mình hả anh? Em phải làm sao với khoảng thời gian sắp đến…
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)