Start where you are. Use what you have. Do what you can.

Arthur Ashe

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hy vọng ở thế giới bên đó, anh sẽ được hạnh phúc
úc này đây anh chỉ muốn mình biến mất trên cõi đời. Số phận cô độc, bệnh tật đeo bám. Anh ở đây cũng được hơn tháng rồi, nuốt nước mắt vào trong, tự chăm sóc mình, thức trắng suốt đêm khi những cơn đau quằn quại đến và chậm rãi ra đi. Một mình trong bóng tối, cũng là lúc anh thấy mình nhỏ bé và đáng thương. (Hào)
From: Lê Hào
Sent: Wednesday, January 19, 2011 11:52 AM
Trong cuộc sống, ai cũng muốn chọn cho mình một gia đình hạnh phúc, nơi có cha mẹ, anh em bên cạnh khi mỗi khi ta vấp ngã, khó khăn trên đường đời. Không ít người không hiểu được ý nghĩa của gia đình, tình cảm thiêng liêng đó, đã không trân trọng giữ gìn những thứ mình đã và đang có. Lại có những người luôn ước mơ có một gia đình, nhưng đó mãi chỉ là mơ ước.
Như anh mới sinh ra đã cô độc, không được yêu thương che chở của gia đình. Và một ngày tươi đẹp, một gia đình tốt bụng, đón anh từ cô ni viện cưu mang anh. Từ đó anh được như bao người, có mẹ có cha, anh chị. Anh được đối xử tốt đến mức anh không biết mình không cùng dòng máu.
Khi còn bé, được sống trong giàu có, bố mẹ anh chị yêu thương, không phải đụng tay chân vào bất cứ việc gì, như là một thiếu gia, học giỏi, chăm ngoan. Cuộc sống với anh thật tươi đẹp. Người ta nói tiền mua tiên mua phật, mua được hạnh phúc con người, với anh nó còn hơn cả thế. Tiền, vật chất xã hội là nhân tố cướp đi tất cả: tình cảm, tình anh em.
17 năm với bao kỷ niệm, chia sẻ đùm bọc, bỗng chốc tan biến như chưa từng có những sợi dây tình cảm đó. Những người anh chị ấy, chỉ vì sợ anh sẽ lấy mất đi một phần tài sản của cha mẹ khi về già, giờ đây coi anh như người xa lạ. Và một sự thật phũ phàng: anh là đứa trẻ mồ côi, được đem từ trại trẻ mồ côi về nuôi.
Chưa bao giờ anh có thể mơ được. Choáng váng, đau đớn, cảm giác cô độc và tự ti dần len lỏi trong trái tim anh. Sự thật được phơi bày trước mặt, những người từng yêu thương anh, lúc này đang cố gắng đẩy anh đi ra xa họ, bằng những lời lẽ, hành động khiến anh không tin nổi ở mắt mình.
Chỉ vài tháng nhưng với anh, nó dài và đen tối, cố gắng với ý nghĩ từ giây phút này trở đi, mình là đứa trẻ mồ côi, không người thân thích trên đời này. Anh ra đi, tìm cho mình một cuộc sống mới và không biết liệu nó có tươi đẹp như anh từng có? Và cũng chưa thể hình dung cuộc sống sau này sẽ ra sao.
Thầm cảm ơn bố mẹ đã yêu thương, che chở anh 17 năm. Cảm ơn anh, chị cho anh tuổi thơ thật êm đềm. Người ta nói rằng thời gian sẽ xóa mờ vết thương, cảm xúc của con người sẽ trở nên chai sạn khi đã trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc khác. Với anh, nó không đơn giản đến vậy.
Từng tay không, một mình lang thang giữa lòng thành phố tấp nập, nói đúng hơn là đang chạy chốn hiện thực, rời bỏ Hà Nội, anh chuyển vào Sài Gòn với số tiền ít ỏi trong tay. Phải làm sao đây, sống thế nào đây? Lần đầu tiên trong đời anh bước ra khỏi vòng tay gia đình, mọi thứ đều là một màu đen kịt. Cứ đi, đi mãi cho tới khi kiệt sức.
Không muốn nhớ đến những ngày tháng buồn đã qua. Rồi cuộc sống cũng dần đi vào quỹ đạo của nó, lao đầu vào kiếm tiền với những công việc tay chân, hứa với lòng phải thành công, phải ngước lên ngẩng mặt với đời để người ta khỏi coi khinh mình. Vừa làm vừa học, anh cố gắng dành dụm tiền để ôn thi đại học. Đôi khi sự vất vả cực nhọc đã làm anh nản chí, muốn từ bỏ, sự cô đơn khiến anh nản lòng, chỉ có những người trong cuộc mới hiểu tâm trạng buồn, tủi, cô đơn cực độ khi những ngày lễ đến.
Nếu có điều ước, thì với anh đó là hãy trôi qua nhanh dùm những ngày đó. Nhìn cảnh ai ai cũng tấp nập lo lắng chuẩn bị, hạnh phúc khi ngày Tết đến, được đoàn tụ cùng bố mẹ, anh chị, thăm lại quê hương. Anh cũng muốn được như vậy, được gặp bố mẹ được đoàn tụ gia đình, nhưng với anh nó mãi chỉ là mơ ước.
Không biết đã bao nhiêu cái Tết đến và đi, là mỗi lần nước mắt anh lăn dài trên gò má, làn da cách đây mười mấy năm ai nhìn cũng biết là công tử bột, và giờ đây là những vết nám, nhăn, những trăn trở hiện lên trên khuôn mặt thư sinh ngày nào. Giờ ai nhìn anh cũng nhận ra một điều, cuộc sống đã tạo nên anh ngày hôm nay.
Tưởng rằng số phận đã không bạc đãi, mang tình yêu chiếu sáng một góc cuộc đời này, anh có động lực hơn đế sống, để quyết tâm đi theo con đường đã chọn. Chị là một người con gái dễ thương trong tâm hồn lẫn hình dáng bên ngoài. Trong thời gian anh thuê phòng trọ vừa làm vừa học Bách khoa, anh đã quen chị. Là con gái chủ nhà trọ, không hề ngại ngùng, chê bai gì khi biết hoàn cảnh của anh, chị yêu anh vì con người, vì ý chí của anh.
Đó có lẽ là thời gian tươi sáng với anh từ ngày họ ruồng bỏ anh, không còn cô độc, không còn một mình mỗi khi Tết đến xuân về, thêm động lực cho anh tiếp tục đi trên con đường này. Lần lượt thành quả đến với anh, vui mừng nhận trong tay suất học bổng toàn phần, vì những phấn đấu nỗ lực suốt thời gian qua, là một trong những sinh viên suất sắc với thành tích học tập.
Và cùng rất nhiều những niềm vui khác trong cuốc sống, không còn tự ti vì xuất thân, hoàn cảnh gia đình. Từng vẽ ra một tương lai thật đẹp: một gia đình nhỏ của riêng anh, nơi đó có anh, chị, cùng những đứa con xinh xắn của hai người. Anh sẽ có một gia đình nhỏ, thật hạnh phúc biết bao, không con cô độc. Và ngân nga câu “Cảm ơn đời mỗi khi thức dậy, cho tôi thêm ngày nữa để yêu thương”.
Giờ đây, ngồi nghĩ lại tất cả những gì 12 năm qua vẫn lại một lần nữa anh lê bước một mình, dù có đi hết con đường này, liệu còn có ai chung bước cùng anh? Cũng đã mấy năm kể từ ngày chị, người anh yêu rời khỏi anh bởi lý do bố mẹ chị không chấp nhận hoàn cảnh của anh: là đứa trẻ mồ côi, không người thân thích. Đau đớn thêm lần nữa, tại sao cuộc đời lại bất công với anh? Tại sao anh không thể có một gia đình đúng nghĩa của nó?
Tiếng lạch cạch người quét dọn phòng bệnh cắt ngang dòng hồi tưởng của anh. Lúc này đây anh chỉ muốn mình biến mất trên cõi đời, số phận cô độc, bệnh tật đeo bám. Anh ở đây cũng được hơn một tháng rồi, nuốt nước mắt vào trong, tự mình chăm sóc mình, thức trắng suốt đêm khi những cơn đau quằn quại đến và chậm rãi ra đi. Một mình trong bóng tối, cũng là lúc anh thấy mình thật nhỏ bé và đáng thương.
Cuộc sống với anh, giờ này còn có ý nghĩa? Có nên tiếp tục chiến đấu để vượt lên sự nghiệt ngã này hay không? Liệu anh còn cơ hội một lần nữa được trở về, nhìn lại ngôi nhà, con đường, gặp bố mẹ dù là thoáng qua. Trái tim anh đang rỉ máu và muốn nói với họ rằng: Con rất nhớ mọi người. Từng có lần anh quay trở lại nơi đó, anh không đủ can đảm đứng cuối góc đường nhìn về nơi đó quá lâu, sợ rằng nước mắt sẽ tuôn ra, không kìm nổi cảm xúc. Lúc này đây tất cả những kỷ niệm buồn vui, đau khổ, hạnh phúc bất chợt ùa về trong anh.
Bẵng đi một thời gian, không còn ai thấy bóng dáng một người thanh niên khuôn mặt gầy gò, tiều tụy và có vẻ già hơn trước tuổi. Nằm trên giường bệnh, với đôi mắt u buồn không người thân chăm sóc, anh đã bỏ cuộc, mặc cho số phận đưa đẩy hay ra đi là lối thoát đối với anh? Hy vọng ở thế giới bên đó, anh sẽ được may mắn và hạnh phúc hơn.
Nếu có thể những người được gọi là gia đình của anh trước đây đọc được những dòng chữ này, mong rằng họ sẽ có cảm xúc và suy nghĩ lại về những gì mình đã làm, trân trọng hơn những gì mình đang có, đừng vì vật chất tầm thường mà bỏ quên tình cảm thiêng liêng nhất.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)