There is a great deal of difference between an eager man who wants to read a book and a tired man who wants a book to read.

G.K. Chesterton

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hy vọng được gặp lại nụ cười của anh
rong lòng tôi vẫn còn tình cảm với anh, vẫn không thể nào quên được nụ cười khi xưa anh vẫn đứng trên tầng ba nhìn xuống tôi cười. Tôi yêu anh vì nụ cười đó. Nụ cười cứ man mác buồn khó tả. Nụ cười đó đã theo tôi từ đó cho đến tận bây giờ.
From: Mùa xuân
Sent: Saturday, January 17, 2009 10:42 AM
Subject: Gui toa soan: Van nho mai ve anh
Có phải lời chia tay
Em gặp lại anh trong buổi sáng thu buồn
Không ngọn gió chỉ nắng vàng nhợt nhạt
Trời cuối thu nay thay màu đổi khác
Hay chính lòng em như buổi sáng thu này?
Gặp anh rồi em biết nói gì đây?
Khi trái tim em không còn giục giã
Khoảng cách giữa chúng mình giờ đây xa quá.
Biết nói thế nào để anh hiểu được em?
Em không muốn anh phải buồn thêm.
Khi biết được những điều em vừa nói
Em không thể mãi sống trong gian dối
Lừa dối lòng mình khi đứng trước mặt anh.
Từ khi nào em đã hết yêu anh?
Điều đó với em không còn nhớ nữa
Xin gửi lại một chuyện tình xưa cũ
Vào tận đáy lòng và ảo ảnh của giấc mơ.
Đã bao nhiêu lần tôi làm thơ. Và rồi cứ thế cất đi không dám gửi cho anh dù không hay, nhưng nó nói được lên tất cả những gì muốn nói trong lòng tôi. Dù chưa một lần nói yêu anh, nhưng tôi biết tôi đã yêu anh. Yêu anh với một trái tim của một cô bé mười bảy tuổi. Tình yêu của lứa tuổi học trò hồn nhiên trong sáng. Nhưng lại quá đỗi dại khờ. Yêu không dám nói, dám nhận. Chỉ để ở trong lòng.
Cho đến tận bây giờ tôi đã có gia đình, có một cậu con trai kháu khỉnh, nhưng tôi vẫn không thể nào quên được anh. Không quên được nụ cười buồn nhưng dễ mến đó. Không quên được hình ảnh khi xưa tôi là một con bé con học dưới anh một lớp, nhưng thua anh bốn tuổi. Anh đi học muộn(tôi tự tìm hiểu được).
Hôm đó giờ ra chơi tôi cùng mấy cô bạn cùng lớp xuống căng tin mua kẹo mút. Vừa đi tôi vừa hát vu vơ mấy câu hát trong đĩa Xuân Hinh 2000 mà không để ý đằng sau mình có ai. Chỉ đến lúc tôi không hát nữa thì nghe giọng nói của ai đó phía sau lưng: "Ai hát mà hay thế nhỉ?". Tôi vội ngoảnh lại thì thấy anh nhìn tôi cười tỏ vẻ như đã quen.
Tôi không nói gì và cứ thế cùng bạn đi lên cầu thang vào lớp học. Chỉ vội nhìn lại nói một câu kiêu ngạo: "Nhìn gì mà nhìn? Thấy người ta xinh rồi nhìn à?". Tôi tưởng anh sẽ đáp trả gì nhưng không, anh lại nhìn tôi rồi cười điệu cười buồn như lúc nãy. Tôi không hiểu sao nụ cười đó có vẻ buồn, nhưng rất dễ mến. Đã làm tôi phải suy nghĩ.
Giờ ra chơi tôi ra chỗ hành lang xem anh có ra không. Và để xem anh có phản ứng gì với câu nói của tôi lúc nãy. Nhưng anh lại ra trước tôi và đứng đó nhìn xuống thấy tôi đang nhìn lên. Tôi thấy xấu hổ, anh lại nhìn tôi cười. Tự nhiên tôi thấy thích thích nụ cười đó của anh. Từ hôm đó trở đi tôi và anh hay ra chỗ hành lang mỗi lúc ra chơi. Và có lẽ chúng tôi thích nhau từ đó.
Những lần sau đó anh kiếm cớ đứng đợi tôi mỗi buổi tan trường mặc dù nhà anh va nhà tôi không chung đường, chung khối. Thời gian đó cũng chẳng được bao lâu. Rồi mùa hè đến anh tốt nghiệp cấp ba ra trường. Tôi lên lớp mười hai. Từ đó chúng tôi không còn gặp nhau nữa. Giờ ra chơi không còn có anh đứng trên kia nhìn xuống tôi cười. Tôi thấy lòng mình buồn khó tả. Nhìn lại những chỗ thân quen xưa tôi lại thấy nhớ anh, nhớ nụ cười quen thuộc ấy. Nụ cười đã làm tôi nhớ tới tận bây giờ. Khi tôi đã có gia đình. Nhưng tôi vẫn luôn nhớ về anh.
Khi xưa tôi đã thề với chúng bạn là sẽ không bao giờ yêu bộ đội. Có lẽ vì thế mà tôi đã không gặp anh cho tới tận bây giờ. Ngày ấy khi ra trường anh thi đậu vào một trường cao đẳng dạy nghề, nhưng con trai đủ mười tám tuổi phải đi lính nghĩa vụ hai năm. Anh phải lên đường nhập ngũ. Bố mẹ anh cũng muốn hướng cho anh vào bộ đội. Tôi vốn sẵn ghét bộ đội cho nên khi anh kể vậy tự nhiên tôi thấy ghét luôn cả anh. Mặc dù trong lòng tôi đang thích anh.
Vào quân ngũ anh viết thư về cho tôi. Tôi mừng lắm mặc dù đang tức, nhưng vẫn hồi âm lại cho anh. Thư qua thư lại anh chính thức ngỏ lời với tôi. Nhưng không hiểu sao khi anh nói ra anh yêu tôi, tôi lai thấy sợ hay tại vì tâm lý của tuổi học trò khi yêu không dám nhận là mình đã yêu mà chỉ thích để trong lòng? Tôi thấy sợ và không hồi âm cho anh nữa.
Cũng từ ngày đó trở đi tôi không còn liên lạc với anh nữa vì tôi không hồi âm mà đơn vị anh lại chuyển đi nơi khác. Mặc dù trong lòng tôi vẫn còn tình cảm với anh, vẫn không thể nào quên được nụ cười khi xưa anh vẫn đứng trên tầng ba nhìn xuống tôi cười. Tôi yêu anh vì nụ cười đó. Nụ cười cứ man mác buồn khó tả. Nụ cười đó đã theo tôi từ đó cho đến tận bây giờ.
Giờ đây tôi muốn tìm lại anh, muốn gặp lại anh để xin lỗi anh. Tôi đã không thực hiện đúng lời thề khi xưa với chúng bạn. Bởi chồng tôi bây giờ cũng là bộ đội, nhưng người đó không phải là anh. Mặc dù chưa một lần nói với anh là tôi yêu anh, nhưng tôi cảm thấy rất có lỗi với anh. Cho dù cuộc sống của tôi bây giờ rất hạnh phúc, nhưng tôi không thể nào quên được hình ảnh anh ngày xưa. Đó là kỷ niệm của một mối tình học trò trắng ngây thơ.
Giờ tôi không biết anh đang ở đâu, làm gì. Tôi muốn qua trang tâm sự này viết lên những gì tôi đã cất kín trong lòng trong suốt thời gian qua. Mong rằng một lúc nào đó anh cũng như tôi ngồi ôn lại kỷ niệm xưa mà nhớ về tôi. Để rồi ngồi trước màn hình máy tính mà gõ lên những lời tâm sự này. Bất chợt anh sẽ đọc được những dòng tâm sự này của tôi về anh. Và anh sẽ gặp lại tôi trên một con đường tình cờ nào đó, tôi sẽ xin lỗi anh vì "tôi ghét bộ đội". Và tặng cho anh tất cả những bài thơ tôi đã làm, đã viết về anh. Và được nhìn lại nụ cười ngày xưa ấy một lần nữa...
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)