Books are the glass of council to dress ourselves by.

Bulstrode Whitlock

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hoang mang không biết tình cảm anh dành cho em thế nào
iờ đây em sợ lắm anh ạ. Em không biết rồi đây sẽ như thế nào. Em hoang mang vì không biết tình cảm anh dành cho em là như thế nào? Anh có thực sự yêu em không? Hay anh chỉ cần một người vợ ngoan ngoãn chăm sóc cho anh là được. Em phải làm sao đây hả anh? (Thu Hương)
From: Thu Hương
Sent: Sunday, January 18, 2009 9:23 PM
Subject: Gui toa soan: Thu gui cho anh
Anh à, thực sự bây giờ em không biết phải làm sao nữa. Em buồn, mệt mỏi và hoang mang quá. Em không biết rồi chúng mình sẽ như thế nào. Em yêu anh, yêu anh nhiều lắm. Chúng mình đến với nhau cũng chẳng dễ dàng gì phải không anh. Gia đình anh cũng khá là khó khăn. Bố mẹ chỉ mong anh lấy được người vợ để đỡ đần phần nào kinh tế gia đình. Còn em, em thì cứ mãi theo đuổi sự nghiệp học hành, và em cũng còn quá trẻ, suốt ngày được bố mẹ bao bọc, nên lấy em về anh lại thêm một gánh nặng.
Anh là con cả, anh nuôi hai em cho đến khi tốt nghiệp đi làm. Giờ anh đỡ đần bố mẹ và lại phải nuôi em. Có lẽ em đã sai khi nghĩ cuộc sống quá đơn giản, chỉ cần tình yêu là đủ. Ngay khi vào đời em đã làm dâu nhà người. Em quá bỡ ngỡ. Em lại không phải là những cô gái nông thôn, ít học hay là đi quá giới hạn mà phải kết hôn sớm... Anh hiểu và đã nói rằng em cứ yên tâm học hành, cứ như bình thường, anh sẽ tạo điều kiện tốt nhất cho em. Với anh, lúc nào em cũng là người sướng nhất. Anh bảo anh không hạn chế em cái gì.
Nhưng anh ạ, anh làm sao mà hiểu được nỗi lòng của người vợ, người con dâu và một người sống phụ thuộc vào anh. Em không thể vô tư như bạn bè, không có nhiều thời gian như họ. Em là sinh viên, nhưng một năm chỉ được một lần về nhà vào ngày Tết. Em buồn lắm chứ! Sao anh không hiểu cho em. Vì em chưa đi làm, chưa hỗ trợ được gì cho anh, nên những đồng lương anh đưa cho em, chỉ chi vào việc ăn uống và mua sắm cho anh.
Gần 2 năm nay em có mua bộ đồ nào mới đâu. Thế mà dường như anh chẳng quan tâm. Là phụ nữ ai chẳng thích làm đẹp hả anh. Gia đình có nhiều việc để lo, rồi anh quan hệ bạn bè, em chẳng hề mời bạn được bữa cơm... Nhưng rồi khi hết tiền anh lại cứ dằn vặt em chuyện tiết kiệm. Em buồn, em khóc, anh lại an ủi, dỗ dành, anh bảo "anh hiểu mà, anh chỉ nói thế thôi".
Có lần đi mua sắm cho anh, em không đòi hỏi, nhưng chỉ mong anh bảo mua cho em cái này, cái kia chỉ là thấy được anh quan tâm em mà thôi. Nhưng anh không hề mảy may. Em buồn bật khóc, anh lại trách em khó hiểu, mặt lúc nào cũng bí xị. Em nói ra không phải vì em coi trọng vấn đề tiền bạc hay mua sắm mà chỉ muốn biết xem anh yêu em như thế nào, anh có còn quan tâm em nữa hay không.
Anh lúc nào cũng chỉ nghĩ anh đi làm về mệt em phải chăm sóc anh. Anh thấy thế có quá phong kiến không. Anh không nghĩ em cũng mệt à? Anh còn có đồng nghiệp đi chơi. Em thì cứ học xong là về, gần như chẳng biết ai khác ngoài anh. Nhiều lúc em buồn hay kể chuyện buồn gì cho anh thì anh lại trách em trước tại em... Điều em cần là sự đồng cảm chứ không cần sự phân tích chứng mình em sai hay đúng.
Em bận học ôn thi, anh bảo không cần nấu ăn, đi ăn ngoài cũng được. Em thi 3 tuần, ăn được một tuần anh bảo suốt ngày ăn ngoài. Em được phần thưởng anh bảo đi chiêu đãi em. Buổi tối đó anh về bị đau bụng. Anh giận em, bảo tại đi ăn ngoài. Lúc đó đầu óc em trống rỗng, không thể khóc nổi. Cảm giác như bất cứ cái gì cũng là tại em. Em đã nói em sợ lắm, sợ anh chiều em, mời em cái gì lắm, bình thường thì không sao nhưng có chuyện thì lại tại em mà thôi.
Em phải học cả ngày, anh thứ bảy cũng phải làm nên chủ nhật mình thường dậy muộn. Em rủ anh đi ăn rồi đi siêu thị, anh vui vẻ gật đầu. Anh mở máy tính xem phim, gọi em xem cùng, lúc đó em đang định gội đầu. Xem xong thì hơn 2h, anh bảo em gội đầu xong rồi đi đâu thì đi, em xuống quán gội đầu, khi gội về anh giận em bảo em bỏ đói anh...
Vào những ngày con gái, em đau bụng lắm, em cũng dễ giận hơn, em bảo anh "nếu em có giận anh cũng đừng giận lại em nhé". Anh bảo làm sao mà giận được, nhưng đã bao lần anh trách móc em. Có những khi em đau đầu, mệt mỏi em nói với anh thì anh ừ cho qua chuyện, thỉnh thoảng mới được một lần anh mua cháo cho em. Em buồn lắm anh có biết không?
Anh lúc nào cũng quan niệm người chồng thì không phải vào bếp, làm việc nhà. Em thì muốn anh thỉnh thoảng giúp đỡ em. Vợ chồng cùng dọn ăn có phải hơn không? Anh cũng chẳng có ý thức giữ vệ sinh gì cả. Em lau nhà sạch sẽ xong, anh đi luôn cả giày vào. Anh hay ném đồ linh tinh...
Sắp về Tết rồi, anh 25 về còn em 28 mới được nghỉ nên về sau. Em nghĩ mấy ngày phải ở lại ngoài này một mình buồn lắm và hy vọng anh cũng hiểu được và thương em hơn. Nhưng có vẻ không như vậy.
Tối qua, vợ chồng mình đi siêu thị. Mới vào một lúc anh bảo mệt lắm rồi. Em chỉ muốn mua một cái thắt lưng, cái cũ đứa em cho đã hư rồi, anh không thấy em vừa đi vừa kéo quần như đứa nhà quê sao. Em cũng đã cho anh thấy cái thắt lưng bị đứt của em rồi mà, anh cũng thấy em đứng lâu hơn trước quầy bán thắt lưng rồi mà, sao anh không dừng lại mua cho em mà lại giục em đi. Em thất vọng lắm. Em chẳng muốn nói gì. Và như thường lệ anh cũng giận em luôn.
Thấy anh giận em lại muốn làm lành, xem phim em lại bàn luận với anh nhưng anh thờ ơ. Sáng nay, vợ chồng mình chẳng nói chuyện với nhau. Mẹ gọi điện ra. Lại rắc rối gia đình. Anh nổi cáu luôn với em. Anh ném cả cái cốc vỡ tung. Rồi anh bỏ đi, đến giờ vẫn chưa về.
Em biết rồi mình sẽ lại làm lành với nhau thôi. Nhưng giờ đây em sợ lắm anh ạ. Em không biết rồi đây sẽ như thế nào. Em hoang mang vì không biết tình cảm anh dành cho em là như thế nào? Anh có thực sự yêu em không? Hay anh chỉ cần một người vợ ngoan ngoãn chăm sóc cho anh là được. Em phải làm sao đây hả anh?
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)