We read to know we are not alone.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hậu quả cơn say nắng
ất cứ lúc nào không vui hay xem chương trình phim ảnh nào đề cập đến vấn đề ngoại tình là mẹ chồng tôi phản ứng ngay. Nước mắt thì đầm đìa, rồi nhục mạ ông, nói những lời khó nghe khiến tôi thấy chua xót cho cả ông và bà khi ở tuổi này (gần 70) mà vẫn còn vương vấn chuyện xưa.
From: N.T.T.
Sent: Wednesday, August 18, 2010 3:55 PM
Sau 10 năm làm dâu, tôi sống trong sự ngờ vực và sợ hãi, cuối cùng tôi cũng tìm ra nguyên nhân của sự việc. Tôi xin kể lại câu chuyện của mẹ chồng tôi (hậu quả sau thời gian say nắng của bố chồng) để mọi người thấy được chút ít cuộc sống về sau, người sẽ gánh chịu hậu quả là mình và những người thân của chính mình.
10 năm làm dâu bao cay đắng từ mẹ chồng tôi đều chấp nhận và cho đó là lẽ đương nhiên của người làm cha mẹ mặc dù trong lòng rất ức, nhưng vì thương chồng thương con tôi chấp nhận tất cả. Thật sự ba mẹ chồng không gay gắt gì với tôi nhưng tôi sợ mỗi lần họ cãi nhau, tất nhiên là tôi bị vạ lây. Lúc trước ông bà còn ngần ngại vì tôi mới về làm dâu nhưng lâu dần cũng thành người quen nên không ngại gì cả mà mật độ cãi nhau của ông bà ngày càng dày hơn.
Mọi việc cơm nước chợ búa trong nhà tôi đều đảm nhiệm mặc dù tôi đi làm mỗi ngày 8 tiếng, nhưng vẫn chu toàn việc nhà. Vậy mà khi về nhà trông mặt mẹ chồng nặng nề lắm, vậy là tôi lại thấy sợ, rồi lại xung quanh mình là cái ghế gãy, cái quạt hư… Tôi như thất thần không biết mình đã làm sai chuyện gì. Chào thưa bà cũng không buồn gật đầu. Tôi thấy thật căng thẳng và mệt mỏi khi chuyện đó xảy ra thường xuyên hơn, nhưng ông xã tôi lại đi làm xa (sáng sớm đi chiều tối về), hai con tôi thì đi học. Thật sự tôi sợ cảm giác hết giờ làm lại về nhà cái mà người ta cho đó là tổ ấm để dừng chân khi mệt mỏi, còn tôi thì ngược lại.
Những lúc bà không buồn không đau, bà rất dễ gần, tôi và bà cũng thường nói chuyện với nhau về cuộc sống. Bà đã truyền cho tôi nhiều kinh nghiệm sống hơn cả mẹ ruột tôi. Có lúc bà bảo tôi rằng: “Vì ông xã tôi làm xa nên khó lòng biết được ngoài xã hội anh ấy quan hệ với ai nên bà khuyên có gì thì tôi cũng phải gần anh hơn, chăm sóc anh nhiều hơn, nếu anh ấy có lỡ lầm thì vì con mà tạo cơ hội cho anh ấy đi đúng hướng…”. Hình như đây là kinh nghiệm từ bản thân bà. Nhưng quan niệm của tôi rất khắt khe trong chuyện ấy, nếu đã phản bội thì dù một lần say nắng cũng là phản bội, tôi không đồng tình với cách suy nghĩ của bà nhưng vẫn gật gù cho qua chuyện. Với tôi, tôi tuyệt đối tin tưởng ông xã mình trong chuyện ấy.
Rồi thời gian dần trôi, tôi cũng hiểu được câu chuyện của bà thời còn son và tôi thấy thương bà hơn. Ông đã say nắng và làm khổ bà nhưng vì các con bà đã lôi kéo được ông về cùng gia đình cho đến hôm nay. Các con của ông bà đã thành gia lập thất, cuộc sống đầy đủ an nhàn và tình yêu thương của các con làm bà luôn hãnh diện với mọi người. Nhưng ai đâu biết biến cố xảy ra với ông bà khi tuổi già sức yếu. Giờ ông bà đã gần 70 tuổi, trong mỗi người mang ít nhất một bệnh nan y mà ông lại nặng hơn bà, vậy là bà lại bỏ công bỏ của lo cho ông sau hàng chục ca phẫu thuật. Sức khỏe ông yếu dần, cơ thể ông cũng không toàn vẹn như xưa, trông ông thật thảm hại.
Thế nên bà buồn bà khổ và bà hận ông. Bất cứ lúc nào không vui hay xem chương trình phim ảnh nào đề cập đến vấn đề ngoại tình là bà phản ứng ngay. Nước mắt thì đầm đìa, rồi nhục mạ ông, nói những lời khó nghe khiến tôi thấy chua xót cho cả ông và bà khi ở tuổi này mà vẫn còn vương vấn chuyện xưa. Lúc trước tôi rất khâm phục bà vì lo cho ông rất chu toàn dù ông từng phản bội bà, nhưng giờ ông đã gần đất xa trời vì bệnh tật. Có lẽ đó là quả báo của ông, các con nói như vậy để phần nào an ủi bà, nhưng sự phản ứng thoái hóa của bà đã làm đảo ngược mọi chuyện.
Rồi chuyện đó xảy ra thường xuyên hơn, có khi ông bà to tiếng trước mặt các con tôi mà đó là điều tôi cấm kỵ nhất. Vợ chồng tôi chưa bao giờ hành động như vậy trước mặt các con cả vì chúng còn quá nhỏ để hiểu được sự việc. Có lúc con tôi hỏi:
- Mẹ ơi, sao bà nội mắng ông nội hả mẹ?
- Là vì ông nội sai. Tôi trả lời.
- Ông nội làm sai gì mà bà nội la dữ vậy?
Tôi không biết giải thích sao cho chúng hiểu rồi bỏ lửng câu hỏi ngây ngô của con thơ mặc dù trong đầu chúng có hàng tá thắc mắc chuyện người lớn. Tôi ngày càng bức xúc và đau buồn hơn nhưng không biết chia sẻ cùng ai (ba mẹ ruột tôi giờ đã gần 90, còn anh chị em và bạn bè thì tôi càng không thể). Bao nhiêu chuyện cứ dồn nén trong lòng và tôi tự an ủi mình bằng cách chấp nhận, chịu đựng và cho rằng vì bà đã quá đau, nỗi đau mà không thể chia sẻ cùng ai, chỉ biết trút giận mà thôi. Cũng may là các cô con gái của bà rất hiểu chuyện nên chị em chồng luôn quan tâm đến tôi.
Nhưng ít nhiều gì hình ảnh của ông bà trong lòng tôi có chút phai nhạt. Tôi không dám nói là thiếu tôn trọng vì tôi không cho phép mình làm như thế, vì chồng và các con tôi. Dù tôi thấy mình có chai lỳ hơn trước nhưng vẫn sợ khuôn mặt giận dữ của bà, và càng mệt mỏi hơn khi sức khỏe ông bà ngày càng giảm sút nhưng chuyện hờn trách lại tăng theo thời gian.
Có những lúc áp lực cuộc sống quá lớn cộng thêm sự tủi thân phận làm dâu (dù ba mẹ chồng có thương tôi đến mấy thì ít nhiều cũng có va chạm, rồi những lúc bị vạ lây từ chuyện của ông bà, và thiệt thòi đó là tôi), tôi nghĩ quẩn. Tôi thầm ước cho ông xã tôi say nắng để lấy cớ rời xa cái gia đình này và chắc chắn là tôi sẽ mất anh. Tôi suy nghĩ dại khờ rằng tôi chấp nhận mất tất cả chỉ cần hai con bên tôi là đủ. Lúc này tôi sẽ có nhiều thời gian chăm sóc con hơn.
Sau những gì xảy ra với anh chị nào đang say nắng chỉ là cái hờn ghen ở hiện tại, có ai nghĩ đến hậu quả về sau sẽ như thế nào khi già yếu cần có người chăm sóc, rồi chuyện cũ cứ hiện diện trong tâm trí của đối phương khi lòng chân thành của họ bị phản bội. Những lúc vui thì không có gì, nhưng khi buồn tôi đảm bảo họ lội ngược dòng quá khứ đau thương để chỉ trích nhau, rồi dằn vặt, rồi nhục mạ, rồi… bao cay đắng khác đã làm mất đi sự tôn trọng của thế hệ sau. Nếu chấp nhận quay về sau cơn say nắng thì các anh chị từng say nắng cần chuẩn bị cho mình một tinh thần thép vững chắc để đi cùng tuổi thọ của mình.
Chỉ có người trong cuộc mới thấy và cảm nhận được sự mất mát của người bị phản bội, vì thế tôi mong rằng mọi người nên thực tâm hơn khi đến với nhau bằng tình, nghĩa vợ chồng để con cái sống một cách hãnh diện khi nói với mọi người rằng đó là ba mẹ mình. Có lần tôi gặp lại người quen của ba mẹ chồng tôi. Trước tiên họ hỏi thăm dăm ba câu về ông bà, sau đó là ít nhiều cũng nhắc đến những chiến tích thời trai trẻ của ông. Tôi thấy hơi ngượng nhưng cũng cười trừ dạ vâng cho qua chuyện rồi âm thầm bước đi.
Tôi không biết tôi viết bài này có phải là đã nói xấu ba mẹ chồng tôi không, nhưng ít nhiều gì tôi cũng có cơ hội thổ lộ được cảm xúc của mình, giờ tôi thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.
Thân chào!
N.T.T
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)