There is a great deal of difference between an eager man who wants to read a book and a tired man who wants a book to read.

G.K. Chesterton

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hạnh phúc nhất cuộc đời là được làm con của bố mẹ
on ngồi sau lưng mẹ, nép vào lưng mẹ, tấm lưng đã lao động cực nhọc cả cuộc đời để giữ mãi trên môi con nụ cười. Con ôm chặt mẹ, con tự hào lắm, con tự hào bên những người đi ô tô hay xe đắt tiền mà thiếu thứ tình cảm như của con, con tự hào vì con được đi chơi cùng mẹ của con.
Từ: Jade
Đã gửi: 08 Tháng Hai 2012 12:08 SA
Hai tiếng gia đình vang lên sao nặng nề quá, bởi vang cùng đó là bao yêu thương, là bao trách nhiệm, là bao nghĩa vụ, và cũng là bao đau thương. Ngày hôm nay tôi đang ngồi đây, đang đối mặt với những khó khăn khôn siết của cuộc đời, hơn ai hết tôi hiểu được ý nghĩ của hai tiếng gia đình. Tôi muốn trở về tuổi thơ, tuổi thơ có cay đắng nhưng có lẽ tôi cảm thấy an tâm hơn bây giờ.
30 Tết năm nào cũng vậy, khi mọi người quây quần bên mâm cơm tất niên thì bố của con vẫn lặn lội nhặt từng đồng tiền cuối cùng. Bố lo ra giêng sẽ ít việc và hy vọng nhà mình sẽ có một cái tết đầy đủ hơn, cho con bằng chúng bằng bạn. Nhưng con đã sống vô tâm quá bố ạ, nếu hôm đó con không mang đồ sang cho bà, không đi qua nhìn thấy bố đang làm việc thì con cứ nghĩ công việc đơn giản lắm, và con vẫn nghĩ cuộc sống này thật giản đơn.
Bố ơi! Con không khóc đâu, con tự nhủ "con sẽ là con trai" của bố mẹ, không phải là hình thức nhưng con sẽ sống với tính cách và suy nghĩ của một thằng con trai. Con sẽ mạnh mẽ và sẽ là chỗ dựa cuối đời của bố mẹ, con không khóc, nhưng gió lạnh, thực sự ngày cuối cùng của năm ấy lạnh quá bố ạ, nước mắt con lại rơi.
Con không kiềm chế được cảm xúc ấy, nó trỗi dậy trong con làm con đau lòng lắm. Con thấy hối hận vì những buổi đi chơi cùng bạn bè, có phải con đã không biết tiêu tiền hả bố? Con giận mình lắm, con giận chính mình, giận cái cuộc đời đã xô gia đình ta vào một góc khuất của xã hội mà đáng lẽ nó không thuộc về ta phải không bố.
Mẹ ạ, nhiều lúc con lại có ước mơ mẹ bỏ mặc con đi, mẹ đừng lo cho con nhiều như thế nữa. Không phải vì con thấy phiền mà vì con đau khổ lắm mẹ ạ, con đau khổ trong hạnh phúc, hạnh phúc đã bóp nghẹt con, miệng cười nhưng lòng con đau lắm. Giá như mẹ cứ đánh hay mắng con đi, con sẽ nhẹ lòng hơn việc mẹ an ủi, ôm ấp và yêu thương con nhiều như thế.
Con trách mình đã để mẹ phải lo nhiều như thế, ngày mới học đại học, hai mẹ con mình chở nhau trên chiếc xe đạp của con. Con tự hứa sẽ lai mẹ đi khắp phố, đi thật nhiều, con biết mẹ tự hào về con nhiều lắm. Nhưng sao mẹ không để con được làm như thế, mẹ muốn chở con, mẹ bảo mẹ quen làm việc nặng rồi, để mẹ chở cho, con không quen đâu.
Con ngồi sau lưng mẹ, nép vào lưng mẹ, tấm lưng đã lao động cực nhọc cả cuộc đời để giữ mãi trên môi con nụ cười. Con ôm chặt mẹ, con tự hào lắm, con tự hào bên những người đi ô tô hay xe đắt tiền mà thiếu thứ tình cảm như của con, con tự hào vì con được đi chơi cùng mẹ của con, đơn giản chỉ là vậy mẹ ạ.
Khi chở mẹ, con ước mẹ thật nặng, nặng bao nhiêu con cũng chở được, vì khi đó con biết mẹ còn khỏe. Nhưng khi mẹ chở con, con ước mình thật nhẹ, nhẹ bẫng như không khí để mẹ đỡ mệt, vì từng giọt mồ hôi thấm trên lưng mẹ làm con xót xa lắm.
Ngồi sau lưng mẹ là một thời ký ức tuổi thơ lại dội về trong con, con cũng không biết đó là ký ức buồn hay vui nữa, đó là từng buổi chiều sau lưng mẹ đến bác sĩ chữa bệnh. Con đau lắm mẹ ạ, nhưng con sợ nói ra mẹ sẽ lo lắm, con cắn chặt răng vào môi, nhưng con không thể cắn được mi vào mắt, nước mắt chan hòa, con thực sự đau lắm.
Hôm con mổ, mẹ cầu xin được đánh đổi tất cả cho cuộc sống của con, mẹ sợ sau này sẽ để lại di chứng, mẹ lo con là con gái, nhìn mẹ van xin bác ấy con không đau vì bệnh nữa, mà con đau trong tim lắm mẹ biết không? Thế cho nên con đã tự nhủ từ lúc đó về sau, đến hết cuộc đời này, con sẽ là "con trai của bố mẹ, một đứa con trai đích thực", thật mạnh mẽ, luôn cứng cỏi bản lĩnh và ngẩng cao đầu. Con sẽ không bao giờ mặc cảm về vết sẹo ấy mà con sẽ luôn tự hào bởi vết sẹo ấy đã làm trái tim con tan nát vì một tình yêu vĩnh cửu dành tặng cho bố mẹ của con.
Ngày nào bố mẹ cũng gọi điện và nhắc nhở con ăn uống, việc đó đã trở thành một thói quen suốt 4 năm qua. Mẹ luôn hỏi con ăn gì, và một thực đơn đã được con lên sẵn trong đầu, con sợ bữa cơm đạm bạc của con làm bố mẹ đau lòng, con sợ con tiết kiệm từng đồng tiền bố mẹ cho. Con trân trọng và dè xẻn cũng một phần con chưa làm ra tiền, con sợ cái suy nghĩ nhỏ bé ấy lại làm bố mẹ chắt chiu gửi thêm cho con.
Con ăn cơm không, cùng giọng nói và tiếng cười của gia đình mình cũng đủ ngon lành và hạnh phúc hơn bất kỳ thứ cao lương mĩ vị nào trên cuộc đời này rồi bố mẹ ạ. Bố mẹ cứ để con được khổ đi, xin hãy để con được nếm trải sự khó khăn cùng bố mẹ đi.
Con không muốn ngoảnh mặt đi ăn để rồi sau lưng những giọt mồ hôi của bố mẹ lại tiếp tục rơi. Con đã trưởng thành rồi mà vẫn chưa thể tự lo cho bản thân, con giận mình lắm, nhưng lại bất lực ngồi gặm nhấm cái cục giận ấy mà đau khổ. Làm sao để con bước ra khỏi ranh giới và đứng lên làm những việc như con đã nghĩ đây?
Giờ đây, đứng trước nhiều lựa chọn quan trọng trong cuộc đời, sẽ phải đối mặt với biết bao thử thách của cuộc sống, con tự nhủ sẽ phải sống và chiến đấu hết mình, sống như những chiến binh thực thụ nhất. Có vậy mới xứng đáng là con của bố mẹ, để nếu có nằm xuống thì điều hạnh phúc nhất cuộc đời này của con là được làm con của bố mẹ!
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)