Anger is like a storm rising up from the bottom of your consciousness. When you feel it coming, turn your focus to your breath.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hãy tha thứ cho người cha bất hạnh con nhé
ối với vợ, ta là một kẻ phản bội; đối với mẹ con, ta là một người tình nhu nhược; đối với con, ta là một người cha bất hạnh, còn đối với bố mẹ mình ta là một người con bất hiếu. Tóm lại ta là một kẻ bất tín, bất nghĩa, bất trung, bất hiếu, ta là niềm đau cho mọi người. (Hoàng)
Từ: Minh Hoàng
Đã gửi: 10 Tháng Tư 2012 4:02 CH
Sâu à! Mẹ con vẫn thường hay gọi con như vậy. Còn với cha, con là niềm mong mỏi, là nỗi nhớ nhung cháy bỏng và thường trực trong cha.
Con yêu của cha! Con là kết quả của một cuộc tình không chính thức của ta và mẹ con, vì cả ta và mẹ con đều đã có gia đình riêng. Nhưng con ạ, trong cuộc đời, người ta thường khó tránh được “những điều vòng vèo hoặc chùng chình”, khó tránh khỏi những phút giây yếu mềm. Ta và mẹ con cũng không phải là ngoại lệ và có lẽ đây cũng chỉ là cái cớ để ta biện minh cho những lỗi lầm của mình.
“Lỗi lầm” đó là hai từ nó đã xuất hiện và gặm nhấm tâm can ta từ khi có con trên cõi đời này. Vì sao ư? Vì ta mà mẹ con phải hy sinh quá nhiều, mẹ con mất đi hạnh phúc riêng của mình, gia đình tan vỡ, ông bà hờn trách và đau khổ hơn nữa là mẹ con phải luôn giấu diếm nỗi đau của mình trước mặt bạn bè và đồng nghiệp. Lẽ ra mẹ con đã có tất cả: gia đình hạnh phúc, vật chất đầy đủ, mọi người nể trọng, vậy mà chỉ vì ta, ta đã đẩy mẹ con vào vũng bùn tăm tối của cuộc đời.
Con trai à! Giờ mẹ con khổ nhiều lắm con biết không? Bản thân thì bệnh tật, một mình gắng sức tự kiếm tiền để nuôi con và chị gái con. Nếu là người thường thì chắc đã ngã quỵ mất rồi con à. Có lẽ con là tình yêu, là sức mạnh để mẹ con có thể vượt lên trên tất cả nỗi đau về thể xác và tinh thần đó. Mẹ con đã cự tuyệt mọi sự giúp đỡ và quan tâm của ta đối với con, điều này làm ta rất đau đớn và khổ tâm con à. Nhưng ta không trách mẹ con vì ta hiểu mẹ con làm như vậy cũng là vì lo cho ta, lo ta sẽ không làm tròn nghĩa vụ đối với cái gia đình riêng của mình và cũng có lẽ vì mẹ con giận ta.
Con yêu à! Cả đời này sẽ chẳng bao giờ ta có thể sống thanh thản được vì ta đã hủy hoại hạnh phúc của mẹ con, ta đã để con lớn lên mà thiếu đi tình yêu thương, sự chăm sóc và che chở của một người cha mà những đứa trẻ khác vẫn thường có. Ta dùng hai từ “lỗi lầm” không phải vì ta không muốn có con trên cõi đời này, mà trái lại con là niềm khát khao và mong mỏi lớn nhất của đời ta.
Ta luôn mơ được hàng ngày ở bên con, được dạy con tập võ, đá bóng, đánh cầu hay bắn cung tên; được chăm con, được nâng con dậy mỗi lần con ngã; được ôm con vào lòng và ru con ngủ mỗi lần con ốm đau; được nhìn thấy con khôn lớn và khỏe mạnh.
Nhưng con ơi “Cuộc sống và số phận con người chứa đầy những điều bất thường, những nghịch lý ngẫu nhiên, vượt ra ngoài những dự định và ước muốn cả những hiểu biết và toan tính của con người”. Ta càng mong mỏi bao nhiêu thì nó lại càng xa cách ta bấy nhiêu. Ta yêu con rất nhiều nhưng lại không thể gần con, ta mong có con bao nhiêu thì giờ gia đình riêng của ta lại đứng trước nguy cơ không thể có con bấy nhiêu. Đó là nghịch lý của cuộc đời hay là quả báo? Ta phải trả giá cho những lỗi lầm của mình.
Đối với vợ, ta là một kẻ phản bội; đối với mẹ con, ta là một người tình nhu nhược; đối với con, ta là một người cha bất hạnh, còn đối với bố mẹ mình ta là một người con bất hiếu. Tóm lại ta là một kẻ bất tín, bất nghĩa, bất trung, bất hiếu, ta là niềm đau cho mọi người. Nhưng Sâu à! Cho dù cha có xấu xa đến đâu đi chăng nữa thì ta cũng rất yêu con, ta nhớ con nhiều lắm! Hình ảnh của con lúc nào cũng thường trực trong tâm trí ta.
Con trai bé bỏng của ta! Từ ngày con được sinh ra, số lần mà chúng ta gặp nhau có thể tính bằng đầu ngón tay con nhỉ, và thường thì những lúc con khỏe mạnh mẹ mới cho cha gặp con, còn những lúc con ốm, đó là lúc mà con cần có ta nhất thì chẳng bao giờ thấy ta đâu.
Cũng vì số lần và thời gian gặp nhau rất ít ỏi và ngắn ngủi đó nên ta nhớ từng hành động, cử chỉ của con. Con biết không? Nhìn thấy con là ta muốn ôm con ngay vào lòng để thỏa lòng mong nhớ sau bao ngày mới được gặp con nhưng con lạ, con sợ, con khóc và con không chịu cho ta bế, ta ôm. Và đặc biệt là sau đó khi chia tay nhau, ánh mắt ngơ ngác của con khi nhìn ta làm tim ta nhói đau và vô cùng xót xa con ạ.
Con chẳng biết người đó, cái người mà mỗi lần gặp con cứ vồ vập muốn ôm con ngay là ai đâu nhỉ? Lòng ta càng nhói đau hơn nữa khi nhìn con thiếu thốn không những tình cảm mà cả vật chất nữa, con phải mặc quần áo của chị con; những bộ quần áo đó đâu còn mới nữa, vải của nó đã bị bạc màu và sờn theo năm tháng, nhìn con mà ta thấy xót xa vô cùng.
Cha của con, kẻ tội lỗi này không phải là người giàu có gì nhưng cũng đang được sống một cuộc sống sung túc với những trang thiết bị và tiện nghi khá đầy đủ, vậy mà con trai của mình lại đang phải chịu nhiều thiệt thòi đến như vậy. Con yêu à, con biết không, có lẽ không nỗi đau nào bằng nỗi đau khi có con mà không được chăm sóc, che chở và yêu thương.
Hàng ngày, sau giờ làm ta thường đi qua ngõ nhà của mẹ con với hy vọng là được nhìn thấy con; có hôm nhìn thấy, có hôm không nhưng ta chỉ dám đứng từ xa quan sát mà không dám đến gần; không gặp thì nhớ nhưng mỗi lần nhìn thấy con rồi lòng ta đau xót vô cùng.
Con đang chập chững biết đi, con đang tập nói nhưng chắc chẳng bao giờ ai dạy con tập gọi từ ba đâu nhỉ? Vì con có nhìn thấy bao giờ đâu mà con gọi đúng không? Ta chỉ buồn chứ làm gì dám giận con.
Sâu à! Hôm mới đây nhất ta được gặp con, đó là lần đầu tiên cha con mình được chơi với nhau đấy con nhỉ, con đã cười và để ta ôm, hôn, đấy là niềm hạnh phúc lớn nhất mà người cha tội nghiệp này từng có đấy con à. Ta thấy cơ thể con rất rắn rỏi như một anh chàng nông dân chính hiệu, ta thầm biết ơn mẹ con nhiều lắm. Mẹ con đã phải đánh đổi quá nhiều để có con đấy con à, lớn không bao giờ được bất hiếu nha con.
Có lẽ mẹ con từ chối mọi sự quan tâm của ta đối với con phần vì lòng tự trọng, phần vì không muốn con gần ta, ảnh hưởng những cái xấu xa từ ta. Nhưng như thế thì cả ba chúng ta càng khổ đúng không con? Mẹ con thì đau khổ, ta thì dằn vặt và người thiệt thòi nhất vẫn là con. Rồi cùng với thời gian con sẽ lớn lên, ta không dám nghĩ tiếp nữa, ta không thể hình dung nổi bao nhiêu nỗi bất hạnh mà con phải chịu đựng nữa.
Đã nhiều đêm ta thầm nghĩ cái gì đối với mình mới là quan trọng nhất? Công danh, sự nghiệp, danh dự hay là con? Và rồi ta nhận ra rằng con mới là thứ quan trọng nhất của đời ta, những thứ kia thì có nghĩa lý gì chứ. Nhưng con ơi vợ của ta cũng đâu có lỗi gì đâu, có chăng lỗi lầm duy nhất là đã lấy ta. Ta cần có thêm thời gian con à, và cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì ta sẽ không bao giờ rời bỏ con đâu, ta mãi luôn yêu con và lúc nào cũng mong mỏi được gần con. Yêu con rất nhiều! Người cha bất hạnh của con.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)