Người khôn ngoan nhất không phải là người gặt hái được nhiều thành công, mà là người biết biến thất bại thành những lợi thế nhất định.

Richard R. Grant

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hãy cho em một lời giải thích
iữa hai đứa mình dường như có một khoảng cách khá lớn. Em nghĩ anh thay đổi và chắc anh cũng nghĩ thế. Nhưng mà không phải đâu, chỉ vì do hai đứa, cái tôi quá lớn, và đôi khi anh thật sự khiến em thấy buồn.
Không còn thấy nhớ nhung nhiều như mấy ngày trước nữa rồi. Cả hai đã im lặng. Người ta nói: im lặng là sự bỏ rơi tàn nhẫn nhất. Nhưng cũng có người nói: im lặng không có nghĩa là hết yêu, mà chỉ là người ta yêu bạn bằng cách này hay cách khác mà thôi. Vậy thì chúng mình đang ở cách hiểu nào nhỉ?
Hôm nay lại là ngày cuối tuần, em lại cô đơn, nhưng cô đơn hơn những ngày thường khi hôm nay đã là ngày thứ 4 hai đứa không liên lạc. Phải chăng, cái tôi của hai đứa quá lớn nên chẳng ai chịu nói lời làm lành trước. Mà không, đáng lẽ anh phải là người nói trước, anh còn nợ em một lời giải thích mà. Em vẫn chưa vượt qua được cái suy nghĩ rằng anh đã lừa dối em.
Em vẫn thắc mắc rằng tại sao anh lại có thể lên face nói chuyện với anh chị mình, bạn bè mình, viết những dòng status “có ai muốn đi uống cà phê không”, “cảm giác buồn, chán nản, muốn nói chuyện với ai đó”, vậy sao không thấy anh nhắn tin cho em? Em cứ nghĩ rằng, chỉ cần có thời gian rảnh thôi là anh sẽ cầm điện thoại nhắn tin cho em. Thế nhưng, không phải vậy. Em hỏi, em thắc mắc, anh không giải thích mà lại nói “em muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ”. Vậy thì em sẽ nghĩ theo cách của em anh ạ.
Anh yêu em, anh biết tính cách của em rồi mà. Em đã có sự thay đổi, nếu trước đây em im lặng, anh không thích, anh muốn em có gì thì phải nói cho anh biết thì anh mới hiểu được, vì mình xa nhau, giận dỗi sẽ khiến thời gian bên nhau ít đi, và em thay đổi. Nhưng dường như sự thay đổi ấy của em giờ không còn hợp lý nữa rồi. Em sẽ trở lại là em thôi, im lặng.
Có thể, anh sẽ sợ sự im lặng đó đấy. Và biết đâu đấy, mình không còn thuộc về nhau nữa. Hạnh phúc khi bên nhau, đó là điều chúng mình từng có và không thể phủ nhận. Nhưng cái khoảng cách, không gian, cộng thêm với sự im lặng, em nghĩ một ngày nào đó, tình yêu sẽ nhạt đi.
Có thể rằng hai đứa vẫn yêu nhau, vẫn dành cho nhau sự quan tâm, nhưng một khi không có sự hào hợp về suy nghĩ, tâm hồn thì chắc nó sẽ chỉ là những kỷ niệm đẹp. Ai không mong muốn có được hạnh phúc với người mình yêu và người yêu mình, em cũng mong muốn như vậy anh ạ. Em từng nghĩ mình sẽ lấy nhau khi anh ra trường, sẽ sinh con rồi sau đó em sẽ thực hiện những điều em muốn. Thậm chí điều đó chỉ là chăm sóc con cái và gia đình nhỏ của mình chứ chẳng liên quan gì đến sự nghiệp của em.
Em chỉ mong ước được làm một cô giáo làng thôi, rồi chăm sóc con cái. Em sợ cái cảnh con cái xa bố mẹ lắm, nó sẽ chẳng có những ký ức tuổi thơ đẹp bên cha mẹ. Em muốn được nhìn con cái mình lớn lên từng ngày, được con cái coi mình là những người bạn mà chúng có thể tâm sự tất cả, rằng hôm nay ở trường như thế nào, bạn bè con ra sao, hôm nay con học, con chơi gì, thế là thỏa mong ước rồi.
Sự nghiệp ai mà không mong muốn, nhưng với em, gia đình quan trọng hơn nhiều. Chẳng hiểu sao từ khi anh nói anh cảm thấy bệnh của mình ngày một nặng hơn thì ý nghĩ về một gia đình ngày càng lớn hơn trong em. Nói thật rằng, cơ hội để cho em trụ được ở đất Hà Nội này không phải không có, nhưng điều em muốn là có một gia đình mà ở đó tối tối vợ chồng, con cái quây quần bên mâm cơm.
Rồi nếu có thời gian, cả gia đình lại đi dạo; sau đó con cái về học bài, em làm công việc nhà, anh giúp em phơi cái chăn nặng, phơi hộ em quần áo khi giặt xong. Và rồi mình sẽ cùng nhau đi ngủ, chuẩn bị cho những công việc ngày mai. Em lại nghĩ, điều đó có vẻ khó thực hiện vì anh là một người lính, không thể lúc nào cũng bên em, nhưng điều đó có quan trọng đâu, nếu như thật sự mình yêu nhau và muốn mang hạnh phúc đến cho nhau.
Thế mà giờ đây, có lẽ mọi chuyện sẽ chẳng có nữa. Vì giữa hai đứa mình dường như có một khoảng cách khá lớn. Em nghĩ anh thay đổi và chắc anh cũng nghĩ thế. Nhưng mà không phải đâu, chỉ vì do hai đứa, cái tôi quá lớn, và đôi khi anh thật sự khiến em thấy buồn. Một lần, hai lần, ba lần thì được, chứ lúc nào cũng vậy, thử hỏi em có đủ sức không?
Em đã rất cố gắng. Em nghĩ, đây là thời gian để hai đứa xem xét lại tình cảm, cái mà mình gọi là tình yêu. Hãy xem thật sự nó là gì, anh nhé. Và hãy chủ động liên lạc, cho em một lời giải thích. Em không chờ được lâu đâu anh. Cảm xúc của con người dễ bị chi phối lắm anh ạ.
Em
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)