A friend is someone who knows all about you and still loves you.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hà Nội, thành phố buồn trong lòng em
à Nội, nơi có những con đường mà tới bây giờ, mỗi lần đi qua, em lại thấy có người giống anh thế, giống từ dáng đi, từ chiếc áo, từ chiếc mũ bảo hiểm, và em lại nhớ anh da diết. (Huyền)
Từ: Huyền Ong
Đã gửi: 18 Tháng Tư 2011 3:30 CH
“Thành phố buồn, lắm tơ vương, cơn gió chiều lạnh buốt tâm hồn...”, chẳng phải ngẫu nhiên em thích ca khúc "Thành phố buồn", chẳng phải ngẫu nhiên em kết thúc tiêu đề blog này bằng dấu phẩy mà không phải là dấu chấm hoặc dấu chấm than.
Hà Nội, nơi em đã gặp anh, đã nhận được từng ánh mắt, từng nụ cười yêu thương, từng cái nắm tay thật chặt, từng câu nói dịu dàng, và bờ vai xoa dịu những nỗi buồn. Tất cả hòa với cái ồn ào, náo nhiệt của thủ đô, hòa với hương hoa sữa ngọt ngào đã làm rung động trái tim em. Em đã yêu anh, đã cố gắng làm việc thật tốt mỗi khi nghĩ về anh, và em biết anh cũng vậy.
Mỗi khi anh hát cho em nghe ca khúc “Những ánh sao đêm”, anh thường nhấn mạnh câu: “Anh càng yêu em càng hăng say, xây cho nhà cao, cao mãi...” và nhìn về phía em âu yếm. Em hiểu được tình yêu anh dành cho em như thế nào, em tin tưởng anh, em đã thật hạnh phúc.
Hà Nội, nơi anh từng “gây sốc” cho em bằng câu hỏi hóm hỉnh nhưng với vẻ mặt nghiêm trang: “Bố em có phải là kẻ trộm không?” để cho em giật thót mình, ngạc nhiên chưa kịp hiểu tai mình vừa nghe thấy gì, anh đã lại cười trìu mến pha với ánh nhìn ấm áp: “Bố em là kẻ trộm, vì bố em đã lấy cắp hết tinh tú của các vì sao trên trời, và cất giấu vào đôi mắt của em".
Hà Nội, nơi có những con đường mà tới bây giờ, mỗi lần đi qua, em lại thấy có người giống anh thế, giống từ dáng đi, từ chiếc áo, từ chiếc mũ bảo hiểm, và em lại nhớ anh da diết.
Hà Nội, nơi anh chờ em dưới mưa ở bến xe Gia Lâm, trong khi em thì ướt như chuột “chỉ vì chiếc áo mưa to quá nên không thèm mặc”, và còn cho một bà cụ đi nhờ từ cuối Bắc Ninh đến tận bến xe mà không có mũ bảo hiểm, bà cụ ấy còn đội nón mới oách chứ, may mà hôm đó, không có chú cảnh sát nào. Em vẫn trêu anh “Trời mưa cũng có cái may mắn như thế, may mắn vì các chú cảnh sát không đứng đường, và may mắn vì em hạnh phúc khi nghe anh mắng”.
Hà Nội, nơi anh thường làm việc khuya, trong lúc em ngủ rồi thì anh vẫn làm việc, và em biết em là động lực của anh, để mỗi sáng thức dậy, dù chưa nhìn thấy điện thoại đâu em cũng biết rằng có tin nhắn anh gửi đến lúc 3, 4 giờ sáng sau khi anh làm việc căng thẳng. Cũng là Hà Nội, nơi em một mình ngồi vẽ anh, nơi em một mình vào các trang bói mạng xem tên hai đứa, rồi tự cười khúc khích một mình.
Nhưng cái sự một mình ngày ấy là của hạnh phúc, còn một mình bây giờ là của sự cô đơn. Anh đã xa em rồi, anh đã không còn là của em nữa. Ngày xưa, mỗi lần anh đi công tác xa, buổi tối anh thường gọi điện và nói: Anh đang xem phim “Em là định mệnh của đời anh”. Nhưng bây giờ thì em đã không phải là định mệnh của đời anh nữa, ta không phải là định mệnh của đời nhau. Và bây giờ, tất cả giữa em và anh là từ “đã” lạnh lùng.
Không biết đã bao lần em sửng sốt giật mình và thốt lên: Thời gian trôi đi nhanh quá, chưa xong một cái chớp mi đã qua một quãng thời gian dài, thật dài kể từ ngày ta lạc mất nhau. Hà Nội, với em bây giờ đã là “thành phố buồn”, nơi anh nói với em “anh không thể vượt qua được một số rào cản”.
Thành phố buồn, nơi em ngồi hàng hàng giờ chỉ để gõ tên anh, số điện thoại của anh lên google, rồi ngủ thiếp đi, để rồi khi giật mình tỉnh giấc, em thảng thốt khi trong đầu hiện lên sự thật, mình đã không còn là của nhau nữa, mình đã lạc mất nhau rồi, mình lạc mất nhau trong từng câu nói, từng lời hát trách cứ nhẹ nhàng, đó là sự thật.
Và cho đến tận bây giờ, Hà Nội vẫn còn lắm tớ vương, vẫn là thành phố buồn, thật buồn trong lòng em.
Từ 14h đến 17h các ngày thứ sáu hàng tuần, Ban biên tập Tâm sự sẽ tiếp nhận các cuộc gọi của độc giả muốn gửi lời nhắn yêu thương đến bạn bè, người yêu, người thân trong gia đình… theo số điện thoại: 016.88 99 66 55.
Trong lời nhắn gửi, bạn đọc cần nêu rõ tên, địa chỉ, hoặc nick name của mình và người được nhắn gửi. Tòa soạn sẽ tự động ghi âm lời nhắn và giữ quyền biên tập, chỉnh sửa thời lượng đảm bảo không quá 2 phút. Các file âm thanh sẽ lần lượt được đưa lên Tâm sự.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)