Nguồn gốc của thiên tài là nguồn gốc của nhiệt huyết.

Benjamin Disraeli

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Giận dỗi vu vơ khiến tôi mất tình yêu với anh
rong lúc buồn bực công việc và gia đình, mình đã nói "Em chán đời, chán tất cả mọi thứ và chán luôn cả anh, chắc không gặp nhau một thời gian". Anh buồn và không thèm liên lạc với mình nữa.
Mình năm nay 25 tuổi, là một bà mẹ đơn thân, con gái được 4 tuổi, mình chính thức chia tay ba bé cách đây hơn 2 năm, khoảng thời gian đó mình tập trung cho công việc và nuôi con, lo lắng cho cả ba mẹ. Mình cũng có tìm hiểu 1, 2 người đàn ông nhưng cảm thấy không ổn, họ có vẻ nhăm nhe lợi dụng nên mình không gắn bó sâu sắc với một ai hết. Hầu như thời gian mình dành cho công việc và con gái, mỗi ngày đi làm về con gái đeo dính lấy mình nên thành ra không có nhiều thời gian và tâm tư để hẹn hò.
Mình gặp anh cách đây gần 3 tháng, anh 30 tuổi, độc thân, làm nhà nước, công việc ổn định, gia thế đàng hoàng. Cả hai nhanh chóng thân quen và thích nhau vì ở cạnh nhau rất vui vẻ, thoải mái, cùng quê nên khẩu vị ăn uống hợp nhau, nói chuyện không cần o ép, văn chương câu chữ, niềm vui và hạnh phúc đến rất tự nhiên. Anh có vẻ rất chiều chuộng mình, dù mới bị tai nạn xe cách đây vài tuần, vết thương chưa lành hẳn nhưng anh vẫn thi đấu giải cầu lông và cố gắng giành huy chương vàng để mang về tặng mình. Trước đó anh có giải thi đấu, mình nói đùa anh muốn tỏ tình với mình thì hãy mang huy chương vàng về đây.
Mình cũng rất quý anh. Anh là người đàn ông đầu tiên ngoài ba bé mà mình mang bé đi chơi cùng và giới thiệu cả hai với nhau. Mình nghiêm túc với anh, không suy nghĩ nhiều đến việc sau này lấy anh làm chồng hay ràng buộc này nọ vì anh là con trai một, độc thân, gia đình khá gia giáo. Mình muốn đến với anh là một việc khá khó nhưng không quan tâm những điều đó, với lại mới quen nhau, mình chỉ quan trọng là cảm xúc khi ở cạnh nhau thôi. Sống mà hạnh phúc và vui vẻ mỗi ngày trong hiện tại là tốt rồi, suy nghĩ nhiều đến tương lai sẽ khiến một mối quan hệ phát triển không tự nhiên.
Cách đây một tuần, mình buồn bực công việc và gia đình, trong lúc online nói chuyện, mình đã nói "Em chán đời, chán tất cả mọi thứ và chán luôn cả anh, chắc không gặp nhau một thời gian". Anh buồn và không thèm liên lạc với mình nữa. Tính mình mỗi khi buồn điều gì thường hay tắt điện thoại, offline, không nói chuyện với ai, thu mình vào một góc, khi nào bình tĩnh trở lại mới nói chuyện vì mình biết thường người ta trong lúc nóng giận sẽ nói những điều tệ hại mà không kiểm soát được. Ý mình không gặp nhau một thời gian là vài ngày, mình buồn thường chỉ vài ngày là hết nhưng anh lại cho rằng mình không tôn trọng anh, không cần anh.
Biết đó là lỗi của mình nên 3 ngày sau, mình nhắn tin xin lỗi anh, 3 ngày tiếp sau đó mình nhớ anh và nhắn rất muốn gặp anh, anh bảo "Chúng mình tạm xa nhau một thời gian". Mình bối rối, xa nhau một thời gian là bao lâu? Nếu như vậy mình không chắc chắn mối quan hệ này có thể tiếp tục được. Tình cảm của mình đối với anh là ranh giới giữa yêu và thích, chứ chưa hẳn là yêu. Mình hiểu rõ tình cảm của bản thân, quan niệm nếu thương nhau thì hãy ở cạnh chăm sóc nhau, còn nếu xa nhau mà day dứt vì nhớ nhung, dằn vặt bản thân thì thà nên kết thúc mối quan hệ đó sớm. Anh im lặng.
Ngày hôm qua, con gái làm vỡ điện thoại, mình mất số liên lạc mọi người kể cả của anh. Mình có nên liên lạc với anh qua yahoo, xin lại số điện thoại và tiếp tục liên lạc với anh không, hay cứ để anh khi nào thích thì tự liên lạc với mình? Mình sợ lúc đó cảm xúc dành cho anh, dành cho tình yêu nam nữ cũng hết vì mình bị chi phối khá nhiều cảm xúc cho công việc, gia đình và con gái. Xa nhau quá lâu cũng có nghĩa là kết thúc một mối quan hệ.
Nếu tiếp tục liên lạc với anh thì mình sợ làm không được nữa, vì đã xin lỗi anh, mình cũng có lòng tự ái riêng. Thật sự mình cảm thấy lòng tự ái đàn ông của anh cao quá. Mình mạnh mẽ trong mọi việc, là trụ cột gia đình, khá quyết đoán nhưng trong tình cảm mình yếu đuối, thích có được một người đàn ông mạnh mẽ, rộng lượng một chút để dựa dẫm, nũng nịu và bao dung cho tính cách trẻ con và những lỗi lầm vặt vãnh của mình. Nếu cả hai tự ái cao như vậy thì mối quan hệ sớm đổ vỡ.
Một điều nữa, anh là mẫu đàn ông khá lý tưởng, chắc bên cạnh anh không thiếu những người phụ nữ tốt hơn mình, ngẫm nghĩ lại càng cảm thấy mình không xứng đôi với anh vì mình không đẹp không xấu, chỉ được cái tính cách khá thu hút, cá tính, hài hước và sống có trách nhiệm. Mình dự định sẽ không đuổi theo hạnh phúc này nữa, để anh tìm một người mới có lẽ sẽ tốt hơn cho anh.
Mình càng không cần gấp gáp trong việc tìm kiếm một người đàn ông để thiết lập mối quan hệ ràng buộc, bởi mình độc lập về tài chính, khá vui vẻ trong việc tận hưởng thời gian đi chơi, du lịch cùng con gái. Mình chỉ cần một người đàn ông độc thân, cảm thông, chia sẻ và có thể ra ngoài cà phê, xem phim, tán gẫu cùng, ít nhất 1, 2 năm nữa mình mới nghĩ đến một mối quan hệ ràng buộc xa hơn.
Không hiểu anh đang suy nghĩ gì? Thật sự mình không hiểu nhiều lắm khi đoán tâm lý của anh trong trường hợp này. Mình nên tiến, lùi hay đứng yên một chỗ?
Diệu
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)