That is a good book which is opened with expectation and closed with profit.

Amos Bronson Alcott

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Giá như mẹ không hỏi cưới chị cho anh
ó tưởng tượng sợ hãi tới đâu, tôi và gia đình không thể nghĩ anh lại bị bắt vì vợ khởi kiện. Cả gia đình chị ấy đổ lỗi cho anh đánh vợ bị sảy thai, mà nỗi đau mất đứa bé ai chẳng có.
Anh chị tôi cưới nhau được 8 tháng, cả hai thuê nhà riêng ở, cuộc sống vợ chồng thường xuyên xảy ra bất đồng, đôi khi cãi nhau chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt. Nhiều hôm tôi xuống nhà anh chị chơi, anh chị vẫn cãi nhau khiến tôi ngao ngán.
Anh tôi vốn hiền lành, nhưng rất nóng tính. Khi bực bội chuyện gì anh thường quát mắng, chỉ một lúc sau anh lại quên hết, như không có gì xảy ra. Anh vốn ít nói, hay giữ mọi chuyện trong lòng, không biết thể hiện tình cảm, có lẽ một phần do anh thiếu vắng tình thương gia đình. Gia đình tôi không được êm ấm, hạnh phúc, từ nhỏ anh chị em hay chịu những trận đòn, lời mắng nhiếc từ bố mỗi khi ông say rượu. Bố và anh tôi từ lâu không còn nói chuyện với nhau. Bố đối xử với anh có phần khắc nghiệt. Mỗi khi bực tức, bố đều chửi mắng anh thậm tệ, đánh đuổi anh ra khỏi nhà, anh cũng đã có ý phản kháng nên bố càng ghét hơn. Anh cũng sống bất cần hơn.
Mẹ tôi nhờ người quen giới thiệu chị với anh, cả hai quen nhau 3 tháng mà bên nhà tôi đã muốn hỏi cưới chị. Tôi cũng thấy vậy là quá vội vàng nhưng vì bố mẹ chỉ suy nghĩ đơn giản rằng hai đứa lấy về sẽ yêu nhau hơn, có gia đình anh tôi sẽ thay đổi, sống có trách nhiệm, không bị bạn bè lôi kéo lô đề nữa. Chị ấy có phần hơi bất ngờ vì thời gian gấp gáp nhưng cũng nhận lời làm đám cưới. Rồi anh tôi lấy vợ, đùng một cái, tôi có người chị dâu bằng tuổi, lúc đó anh 24.
Mẹ tôi xưa nay rất hiền, chẳng đòi hỏi gì nhiều, năm tháng chung sống cùng bố, chịu nhiều đắng cay, nên mẹ sống luôn an phận, cả đời chỉ lo cho chúng tôi ăn học. Mẹ đối xử với chị dâu rất tốt, không khắt khe như các câu chuyện mẹ chồng – nàng dâu mà tôi hay đọc. Khi chị làm sai mẹ cũng gọi riêng chị ra dạy bảo nhẹ nhàng.
Lấy nhau về anh chị lại hay xảy ra mâu thuẫn. Được gần tháng sau khi ra riêng, chị tôi về nhà cùng với cái vali to đùng, cả nhà đã biết anh chị lại có chuyện. Anh chị cãi nhau như cơm bữa vậy, tức chồng, chị không về nhà mẹ đẻ mà về nhà tôi, chị kể mọi tật xấu của anh, khúc mắc của cả 2 cho bố mẹ tôi nghe. Mẹ tôi khuyên nhủ chị, đến hôm sau anh tôi lên đón chị về. Được dăm ba tháng, chị lại bỏ về nhà mẹ đẻ.
Lần đó, mẹ tôi cùng anh tôi lên nhà năn nỉ chị về. Mẹ kể khi xuống nhà, chị đã nói mẹ về đi, chuyện anh chị mẹ không phải lo, lúc ấy, mẹ tôi cay đắng lắm. Từ khi về nhà chồng, chị chưa làm tròn bổn phận con dâu với mẹ chồng, nhưng khi hai người xảy ra xích mích mẹ tôi lại phải đứng ra giải quyết. Từ lần đó, chị cũng lạnh nhạt với mẹ tôi.
Mới gần đây, tôi lại nghe mẹ gọi điện kể chuyện của anh chị. Giọng mẹ tôi run lên vì mệt mỏi làm tôi thấy thương mẹ biết bao. Lần đó, anh chị lại to tiếng với nhau, anh tức giận đã tát chị, nhưng chị cũng lao vào cắn anh rất đau, anh đã đánh vào mặt để chị buông ra. Rồi chị gọi điện cho mẹ tôi nói không ở với anh được nữa, bảo mẹ tôi đón anh về nhà. Mẹ tôi nói là vợ chồng thì lo cho nhau đi, đừng hơi tí cãi nhau, chị nói giờ anh không có giấy tờ tùy thân gì (trước đó anh đã bị mất), chị gọi công an tới bắt thì đừng trách.
Chị nói thế mà làm thật. Công an tới lập biên bản anh tôi vì có bạo lực gia đình. Hôm đó, mẹ tôi đã phải bắt xe đi cả chặng đường dài xuống nhà anh chị, đưa chị đi bệnh viện khám sức khỏe. Sau khi khám, bệnh viện nói chị và thai nhi vẫn ổn. 2 ngày sau, chị đi khám lại tại bệnh viện khác thì bác sĩ nói đã sảy thai. Khi đó, thai nhi được 9 tuần.
Tin chị có thai là do anh tôi nói với mẹ. Khi mẹ hay ai hỏi chị toàn lảng tránh đi, và nói không biết là có hay chưa. Anh tôi từ khi biết chị có thai đã chuyên tâm làm ăn hơn, sống có trách nhiệm hơn. Bố mẹ đã mong tết này sẽ được ẵm cháu nội. Vậy mà niềm vui không kéo dài lâu, chị tôi bị sảy thai, điều đó làm ai cũng đau lòng. Điều làm nhà tôi đau đớn hơn là chị dâu đã gửi đơn kiện anh đánh vợ bị sảy thai, rồi công an tới bắt anh.
Tôi nghe tin anh bị tạm giam mà xiết bao đau đớn. Tôi từng vu vơ nghĩ dại, anh sống không có tình yêu thương của bố, mâu thuẫn gay gắt đến nỗi dường như rất hận bố, điều đó có làm anh sai đường mà sa vào tệ nạn rồi vướng tù tội không. Có tưởng tượng sợ hãi tới đâu, tôi và gia đình không thể nghĩ anh lại bị bắt vì bị vợ khởi kiện. Cả gia đình chị ấy đổ lỗi cho anh đánh vợ bị sảy thai, mà nỗi đau mất đứa bé ai chẳng có. Mẹ và chị em tôi đã gặng hỏi nhưng anh nói biết vợ mang thai đâu đánh vào bụng, chỉ vì chị cắn anh đau nên chỉ tát để chị buông ra thôi.
Nhưng đến giờ chẳng ai biết nguyên nhân chị tôi sảy thai, chị và mẹ đẻ cứ đưa đơn kiện anh, nhà tôi lao đao lo cho anh. Mẹ gọi nói chị nghĩ tình vợ chồng đừng để người ta bắt giam anh. Tôi khóc rất nhiều, thương anh, thương mẹ nhiều hơn. Suốt đời này, tôi đã hứa không bao giờ làm cho mẹ buồn, chưa một lần tôi khiến mẹ bận tâm lo lắng, giờ đây mẹ khổ vì người con dâu mẹ rước về. Tôi cắn răng gọi chị nói chuyện, nhưng gọi hoài chị không bắt máy.
Sau 2 ngày anh tôi được về nhà, có lẽ chị đã rút đơn, nhưng chị đưa điều kiện anh ly dị ngay, nếu không chị sẽ gửi đơn kiện anh tiếp. Chị còn định gửi lên tỉnh giải quyết. Dường như chị căm ghét anh lắm, tình nghĩa vợ chồng chị không còn thiết tha gì. Giờ đây, thỉnh thoảng anh lại bị công an gọi lên, cả nhà tôi phải tìm luật sư nhờ tư vấn. Ly dị thì bố mẹ tôi không muốn vì nghĩ giờ anh đồng ý sẽ bị cho là đánh vợ sảy thai, chứ ai cũng biết chuyện như vậy không thể sống cùng nhau được nữa.
Thời gian đó tôi có lịch thi cuối kì ở trường, cả năm học hành không thể bỏ dở dang để về nhà, mẹ nói tôi cứ ở lại mà thi, ở nhà bố mẹ và chị Hai lo cho anh, nhưng tâm trí tôi chẳng tập trung học được. Có thể nói tôi khủng hoảng tinh thần rất nhiều. Nghĩ tới bố mẹ, tôi thương và cũng trách anh. Anh nên học cách yêu thương người khác nhiều hơn, đừng giải quyết mọi chuyện bằng bạo lực thì đâu đến nỗi. Đi học xa nhà, khi nghe tin tôi cũng biết không nên nhìn nhận mọi chuyện một phía.
Tôi từng trách, từng ghét chị dâu rất nhiều, nhưng cũng xót cho chị. Có thể chị cần người chồng chăm lo, yêu thương nhiều hơn. Chị vẫn còn hành động nông nổi. Anh và chị đã không thể tìm tiếng nói chung. Giá mà ngày trước bố mẹ tôi đừng tạo áp lực muốn anh tôi sớm lập gia đình, đừng nghĩ đơn giản chỉ cần lập gia đình cho anh là mọi chuyện sẽ êm đẹp, để cho cả hai thời gian tìm hiểu nhau. Giá như anh chị tôi cùng ngồi lại chia sẻ với nhau mọi khúc mắc, dẹp đi cái tôi quá lớn của mình thì mọi chuyện đã không xảy ra như vậy.
Thiết
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)