A book that is shut is but a block.

Thomas Fuller

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Giá ngày xưa anh đừng nói yêu em
iều làm em day dứt là em đã có lỗi với anh, gần đây em đã phản bội anh, chẳng với ai khác mà với thầy đại học của mình. Nếu ngày xưa anh đừng ngọt ngào quá với em, anh đừng cho em những cảm giác đầu đời đó, anh đừng làm gì cả, đừng nói yêu em thì có lẽ em vẫn là em.
Từ: Canh hoa nho
Đã gửi: 10 Tháng Ba 2012 2:07 SA
Gửi anh!
Em viết thư này rất mong anh đọc mà cũng mong anh sẽ không bao giờ đọc nó vì nếu anh biết những điều em nói sau đây thì liệu anh có còn cùng em bước tiếp nữa không.
Em, một cô gái vừa bước vào tuổi mộng mơ thì vấp ngay cú ngã đầu đời trong chuyện tình cảm, em gần như là suy sụp, nhưng anh đã đến, đã vui đùa, đã an ủi em. Em và anh cũng có gì đâu xa lạ, mình đã học chung với nhau từ hồi tiểu học, cho đến đại học cơ mà. Anh lúc nào cũng đem đến sự hài hước cho mọi người, trong đó có em.
Và em cũng không biết từ lúc nào tim em đã rung động trở lại, em biết anh cũng có tình cảm với em nhưng vì bản tính nhút nhát trong tình cảm nên anh chưa một lần bày tỏ với em, mặc dù luôn miệng hỏi em: “Thấy tui thế nào?”, em hỏi có chi không thì anh lại giả vờ “Có gì đâu, hỏi chơi thôi mà”.
Trái lại với anh, em năng động, em đã chủ động đề nghị “Tụi mình yêu nhau đi nhé”. Và cũng không ngoài dự đoán của em, anh đồng ý, anh vui vẻ, anh như gỡ được gánh nặng trong lòng. Thời gian đầu quen nhau, anh chiều chuộng, quan tâm em hết mực, hàng ngày nếu không gặp được nhau trên giảng đường thì anh hì hục nhắn tin, nhắn đến nỗi đôi khi em phát bực.
Nhưng anh ơi, em vui lắm. Bây giờ mình yêu nhau cũng đã 4 năm rồi, em rất ngưỡng mộ một con người như anh, những lúc mình có cơ hội bên nhau trong không gian riêng, dù gần gũi nhưng anh luôn biết dừng lại, anh nói anh muốn giữ gìn cho em. Em đã hạnh phúc đến rơi nước mắt.
Nhưng thời gian qua đi, anh dường như quên sự tồn tại tình cảm của chúng ta, giờ em nghĩ đến câu nhiều người hay nhắc tới: “Cái gì được rồi thì người ta không thèm vun đắp nữa”. Có phải anh có được tình cảm của em rồi anh mặc nhiên nghĩ sẽ không bao giờ sụp đổ? Một cái nhà đang xây dở, nếu gặp gió lớn thì nó vẫn có thể sụp dù rằng phần đã xây đã rất kiên cố.
Những lần đi chơi bên anh gần một năm trở lại đây em thèm lắm những lúc anh nắm tay em thật chặt, giờ chúng mình đi với nhau chỉ như là 2 người bạn đồng hành. Em thèm lắm những cái ôm chặt, những nụ hôn vội hay nồng nàn ngày xưa, thèm lắm được ở trong vòng tay anh, và thèm lắm những tình cảm anh thể hiện vào những ngày đặc biệt.
Nhưng không, tất cả em đều mong chờ trong mòn mỏi, em phát điên với tình cảm của những cặp đôi khác, em phát điên, em ganh tỵ với những người con gái khác, với những thứ họ nhận được từ bạn trai họ. Em không phải là người đòi hỏi vật chất, em chờ cái gì à? Em chờ một tin nhắn chúc mừng sinh nhật, em chờ một vật dụng nho nhỏ mà anh vụng về làm ra, em chờ, chờ nhiều lắm.
Em cũng đã bao lần trách móc anh nhưng anh luôn lừa em bằng lý do vô cùng chính đáng rằng anh là người thực tế, anh không muốn sau này cưới nhau em sẽ hụt hẫng vì những thói quen đó không còn, nên anh tập cho em từ bây giờ, anh bảo em sao thích nghĩ ngợi thế, rảnh rỗi thì học những thứ mình thiếu sót đi.
Nhưng anh ơi, em cũng là con gái, muốn yêu và được yêu thì có tội sao anh? Quen nhau 3, 4 năm, sắp ra trường mà nhiều lần em qua nhà anh chờ anh cùng đi đâu đó với em, em vẫn phải đứng tít xa xăm. Anh nói ba mẹ anh biết chuyện chúng mình và không phản đối, em chỉ muốn mình không phải thập thò để người ngoài cứ hỏi “Sao chờ bạn trai mà không vào nhà, đứng ngoài này xa vậy?”
Em ngượng lắm, chẳng lẽ đến trước nhà với tư cách là bạn bè em cũng không xứng đáng sao anh. Em cũng chẳng phải người quá xấu, ăn chơi lêu lỏng, trái lại em học tốt, con nhà đàng hoàng mà anh. Em chán nản, em buồn bã nhưng lòng còn rất yêu anh nên em không muốn nói câu chia tay. Em chờ, em đợi anh thay đổi nhưng anh chưa thay đổi vì anh cho đó là bản tính.
Điều làm em day dứt là em đã có lỗi với anh, gần đây em đã phản bội anh, chẳng với ai khác mà với thầy đại học của mình. Nếu ngày xưa anh đừng ngọt ngào quá với em, anh đừng cho em những cảm giác đầu đời đó, anh đừng làm gì cả, đừng nói yêu em thì có lẽ em vẫn là em. Em biết anh thật thà, em cũng tìm hiểu, anh đến giảng đường, đi đâu cũng đi với em, anh không có người con gái khác, anh không phản bội em, nhưng tại sao vậy anh, tại sao anh lại không cùng em vun đắp tình yêu của chúng mình?
Nếu anh không đẩy em đến sự tận cùng của lòng khát khao, sự ganh tỵ thì em đã không sa ngã như bây giờ. Dù đến giờ em vẫn giữ được trinh tiết nhưng tâm hồn em đã vấn đục rồi phải không anh? Vậy em có nên tiếp tục bên anh không, hay trả lại cho anh tự do, trả lại cho anh sự công bằng. Em yêu anh nhiều lắm. Người đã làm em cười và cũng làm em đau khổ.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)