Books are immortal sons deifying their sires.

Plato

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Gặp nhau để nói hay chia tay trong lặng lẽ
m nói là hai đứa sẽ không hợp nhau, hai gia đình không hợp nhau. Chỉ như vậy là kết thúc một mối tình, mà tôi đang từng bước xây dựng. Xin các bạn chỉ cho tôi còn cách nào để giữ lấy tình yêu lại cho mình. Viết thư cho em hay là cứ âm thầm chia tay, để rồi vết đau sẽ ở mãi trong tim mỗi người.
From: Thiện
Sent: Sunday, January 28, 2007 7:00 PM
To: tamsu@vnexpress.net
Subject: Cho toi xin mot loi khuyen truoc khi toi di den quyet dinh cuoi cung!
Chào các bạn!
Tôi chưa bao giờ để người khác biết chuyện của mình, chưa bao giờ viết những tâm sự của mình cho ai biết. Nhưng giờ đây, tôi đang cần lời khuyên để tôi có thể tự quyết định cho mình.
Tôi và em quen nhau được hơn một năm, em nhỏ hơn tôi 6 tuổi. Em là một cô bé phụ bán ở một tiệm thức ăn về khuya. Tôi có công việc kinh doanh của mình, tôi hay đi làm về khuya, và hay ghé ăn ở đó. Tôi thấy ở cô gái đó có cái gì đó lôi cuốn mình, từ cách ăn mặc rất giản dị nhưng kín đáo, từ cách làm việc, cách giỡn và khuôn mặt rất dễ thương và luôn tươi cười, cả cái giọng nói của người Bắc cũng làm tôi để ý. Và tôi bắt đầu theo đuổi. Tôi không phải loại con trai thấy gái là chọc ghẹo, nên khi quyết định theo đuổi người con gái đó tôi đã suy nghĩ rất kỹ. Tôi muốn quen người đó thật lòng.
Sau hơn tháng trời tôi mới có thể biết được một chút thông tin về em. Khi ghé ăn hoặc mua đồ về, tôi cố tìm cách hỏi thăm em một vài câu. Tôi cứ âm thầm làm như vậy cho đến khi em để ý, chứ không hỏi hay làm điều gì để người khác biết. Tôi biết em theo đạo như mình, nên có cơ hội là tôi tặng em một món quà và rủ em đi lễ chung. Em nhận lời. Đây là lần hẹn hò đầu tiên của tôi mặc dù tôi đã hơn 20 tuổi. Nơi hẹn hò đầu tiên của chúng tôi là nhà thờ.
Từ đó trở đi chúng tôi luôn đi lễ chung với nhau vào ngày chủ nhật. Chúng tôi đi lễ rất sớm vì giờ đó em đã xong việc. Tôi qua chở em đi lễ, sau lễ chúng tôi đi dạo một vòng, đi ăn sáng, rồi tìm quán cafe nào đó ngồi nói chuyện với nhau, chúng tôi phải về nhà trước 10h sáng để em còn nghỉ ngơi cho công việc buổi tối. Còn vào khuya thì lâu lâu tôi ghé hỏi thăm em vài câu rồi về vì còn phải để em làm việc. Gần hơn một năm chúng tôi luôn làm như vậy. Có lẽ là hơi nhàm chán, nhưng với tôi thời gian đó thật hạnh phúc, vì chúng tôi không có điều kiện và thời gian. Giờ em được nghỉ ngơi chỉ là vài tiếng đồng hồ vào buổi sáng, còn giờ mà tôi rảnh rỗi thì toàn là giờ của em làm việc, nhiều khi muốn đi chơi cùng với bạn bè hoặc gia đình cũng không được. Tôi không dám xin cho em nghỉ vì như vậy có lẽ chủ sẽ không vui. Và tôi cũng muốn để đến khi nào chúng tôi thật sự hiểu nhau và yêu nhau thật sự thì tôi sẽ tìm chỗ khác cho em làm và sẽ giới thiệu với gia đình. Nên tôi chỉ tranh thủ được thời gian đi lễ ngày chủ nhật để tâm sự, chia sẻ với nhau.
Tôi bắt đầu tìm cách để giới thiệu em với gia đình, tôi muốn chuẩn bị thật kỹ trước khi tôi giới thiệu em với gia đình mình. Em là người con gái đầu tiên mà tôi muốn giới thiệu với gia đình. Tôi với em có một khoảng cách về học vấn và... nhưng tôi biết là gia đình tôi không bao giờ quan tâm đến vấn đề đó, mà quan tâm là tôi có thật sự thương người con gái đó không thôi. Tôi đã chứng minh được điều đó với gia đình tôi.
Sau hơn một năm trời quen nhau, đúng dịp nhà tôi sắp có tiệc cưới của đứa em trai tôi, và tôi có cơ hội và điều kiện để xin phép cho em nghỉ. Cái ngày đám cưới của em tôi cũng là cái ngày định mệnh cho tình cảm của hai đưa tôi. Sau đám cưới, gia đình chúng tôi rủ nhau ra ngoài ăn, vì trong cả bữa tiệc ai cũng lo tiếp khách không ăn uống gì. Gia đình chúng tôi đi, tôi dẫn cả em theo vì đây là lần đâu tiên em đi với gia đình tôi, chúng tôi nói chuyện về những cái vui, không vui trong tiệc cưới vì đây là cái đám cưới đầu tiên của gia đình tôi. Tôi mải lo nói chuyện mà quên mất thời gian, và quên mất là phải đưa người yêu tôi về nhà (nhà của chủ quán), quên luôn cả việc gọi điện thoại về nhà của chủ quán nơi em làm. 12h20 chúng tôi về đến nhà, tôi biết thế nào em cũng bị la, nên tôi đã phải nói mẹ tôi vào nói hộ giùm hai đứa tôi một tiếng. Tôi nghĩ nếu có người lớn đi cùng, và xin lỗi giùm chúng tôi thì sự việc sẽ bớt căng thẳng hơn. Vậy mà sự việc lại càng tồi tệ hơn. Người chủ mắng tôi và em trước mặt mẹ tôi, và đòi đuổi em không cho làm, và nói sẽ mách với bố mẹ em ở ngoài Bắc, tôi rất sợ điều đó. Tôi năn nỉ rất nhiều, mẹ tôi cũng nói thay nhưng không được gì. Tôi thật sự không hiểu họ nghĩ như thế nào.
Gia đình tôi rất khó chịu, mẹ tôi chưa bao giờ có ai dám nói nặng một lời. Còn tôi chưa bao giờ biết phải năn nỉ ai, chưa bao giờ làm việc gì mà phải nhờ đến mẹ mình nhúng tay vào, vậy mà... Hai ngày sau tôi gặp em và nói với em ý định là gia đình tôi sẽ tìm cho em một chỗ làm khác. Em khóc và nói với tôi là không được, tôi hỏi có chuyện gì thì em không giải thích, kể từ đó em không chịu gặp tôi, luôn tránh mặt tôi, không còn đi lễ, không trả lời tin nhắn yahoo...
Tôi đã làm rất nhiều việc để có thể giữ lấy tình yêu cho mình từ những việc có tính toán đến những việc mà có lẽ ngu ngốc nhất mà tôi từng làm, nhưng vô dụng. Tất cả mọi người đều coi tôi như kẻ xa lạ, đều không muốn giúp đỡ chúng tôi, hình như mọi người chỉ mong chúng tôi chia tay hay sao đó. Người tôi cần nhất lúc này là em, thì chính em cũng đối xử với tôi như vậy. Em nói là hai đứa mình sẽ không hợp nhau, hai gia đình mình sẽ không hợp nhau. Chỉ như vậy là kết thúc một mối tình, mà tôi đang từng bước xây dựng cho thật vững chắc.
Tôi biết trong thời gian yêu nhau, hai đứa chắc chắn sẽ có những vấn đề chưa hiểu nhau, những vấn đề hiểu lầm nhau. Thời gian chúng tôi có với nhau rất ít, tôi chỉ hy vọng từ từ rồi hai đứa sẽ hiểu nhau nhiều hơn vì em còn khá trẻ, còn tôi thì cũng mới 26, tôi còn rất nhiều việc phải làm cho tương lai của mình. Tôi không muốn chúng tôi chia tay chỉ vì một cái lý do không đáng như vậy. Nếu có phải chia tay tôi cũng muốn được nói chuyện với em rõ ràng để sau này còn có thể nhìn nhau, còn có thể làm bạn với nhau, vì thời gian chúng tôi quen và yêu nhau thật sự rất hạnh phúc, chưa bao giờ tôi để xảy ra những gì làm ảnh hưởng đến em, và công việc kinh doanh của chủ em.
Nhưng tất cả những cố gắng của tôi ngày càng trở nên vô vọng. Tôi càng cố gắng để làm lành, thì tôi càng nhận được những điều không vui. Tôi viết những dòng này không phải để thanh minh cho những gì mình làm, cũng không phải để trách người yêu mình, vì tôi biết người yêu còn nhỏ có những điều em chưa hiểu hết. Tôi viết những điều này chỉ để xin các bạn chỉ cho tôi còn cách nào để giữ lấy tình yêu lại cho mình hay không. Tôi đã viết những lá thư cho em, để giải thích với em và có cả lá thư cuối cùng mà tôi quyết định chia tay, nhưng tôi đang lưỡng lự. Tôi không biết mình có nên làm vậy hay không, hay là cứ âm thầm chia tay, để rồi vết đau sẽ ở mãi trong tim mỗi người. Tất cả những gì có thể làm tôi sẽ làm để chúng tôi làm lại từ đầu, ngoại trừ một việc là phải tới cái nhà đó, phải tới cái nơi em bán. Vì tôi không muốn mất luôn cái sĩ diện và cái tự ái của người con trai. Tôi có lỗi, nhưng lỗi của tôi không đáng bị như vậy.
Cám ơn quý báo! Cảm ơn các bạn rất nhiều!
Thiện
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)