Hãy biến vết thương lòng thành những bài học có ý nghĩa.

Oprah Winfrey

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Gặp anh em biết mình được yêu thêm lần nữa
ôi tự cho mình đôi phút quên đi trách nhiệm làm mẹ, cho bản thân được nhớ và day dứt về anh thêm lần này nữa thôi. Để tiếp sau, tôi phải cố thật nhiều, thật bản lĩnh cùng con vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Tôi 32, từng một lần dang dở, có bé gái gần 8 tuổi nhưng chưa từng lập gia đình. Tôi từng là nhân vật trong một bài viết gửi lên chuyên mục Tâm sự của quý báo, nó là những trăn trở khi kinh tế rơi vào bế tắc. Tôi đã đọc tất cả chia sẻ, cho đến lúc này thấy mình nhẹ nhàng hơn dù hiện tại áp lực tài chính với tôi hầu như không có lối thoát. Hiện tại, tôi chọn hướng đi tích cực, dù con đường đang đi phía trước chỉ là những mảng tối, tôi sẽ cố cho đến khi không thể nữa. Dù kết quả có như thế nào tôi vẫn đón nhận một cách vui vẻ và an nhiên.
Khi có những chia sẻ giúp đỡ bên dưới hay lời đề nghị khác, tôi chỉ biết thầm cảm ơn những đọc giả tốt bụng và có thêm niềm tin vào cuộc sống, chứ tuyệt nhiên không dám nhận. Nhưng với anh lại khác, nhận tin anh khiến tôi cảm giác rất quen thuộc, tim đập rộn ràng, không hiểu thế nào tôi lại hồi đáp tin anh. Thời điểm đó, tôi nhận sự giúp đỡ của anh, điều này cho đến bây giờ tôi vẫn chưa tự giải thích được. Phải chăng chữ "duyên" đã cho chúng tôi gặp nhau?
Giọng anh không ấm, không trầm như những người con trai khác. Anh bảo giọng anh giống con gái, tôi lại thấy nó thể hiện sự khiếm khuyết nào đó về mặt thể trạng. Nhưng tôi yêu anh bắt đầu từ điều đầu tiên này. Người ta vẫn bảo "Phụ nữ yêu bằng giác quan" đúng ở mặt nào ở trường hợp này.
Tôi đón nhận tình cảm của anh trong niềm hạnh phúc khó diễn tả, cũng không hiểu sao anh lại ngỏ lời yêu thương mình. Tôi tự chấm điểm ngoại hình của mình chỉ là 40/100, nghĩ mình không có điểm nào cuốn hút về ngoại hình cả. Tôi cũng không có duyên ăn nói, thấy mặt yếu của mình là đôi khi còn nóng tính nữa, điều này tôi đang cố gắng sửa đổi. Chung lại, tôi là một người phu nữ rất bình thường và không có gì nổi bật. Tôi chỉ đến với mọi người bằng sự chân thành mà không có gì khác hơn điều đó.
Khi anh ngỏ lời, tôi không dám tỏ thật lòng rằng đã yêu thương anh từ trước vì sợ anh nghĩ điều gì không đúng. Tôi chỉ mỉm cười trước những lời yêu thương anh dành cho, dù thật lòng tôi muốn nói với anh mình đã nhận ra anh là một nửa ngay từ lần đầu tiên.
Anh bảo tôi lì và cứng đầu. Chúng tôi đến với nhau khi đã trải qua cùng nỗi đau, cùng hướng đến tổ ấm về sau. Nhiều khi tôi tự hỏi vì sao lại đến với nhau nhanh thế, có vội vã không? Với tôi thì không, vì tôi không thấy thiếu thốn hay buồn phiền trong khoảng thời gian trước khi gặp anh. Tôi cho rằng cô đơn là bạn, và tình yêu như món hàng xa xỉ mà bản thân không có nhu cầu dùng đến. Còn với anh? Anh hơn tôi 10 tuổi, từng đổ vỡ nên anh trân trọng những gì cuộc sống mang đến. Chỉ là về điều kiện kinh tế của hai bên khá chông chênh. Có lẽ vì lớn tuổi nên anh muốn đám cưới sớm.
Tôi hẹn anh chờ thêm thời gian hãy tiến đến hôn nhân, để tôi tự vượt qua khó khăn về kinh tế ở hiện tại. Tôi cũng không muốn chia sẻ nhiều với anh về chuyện tế nhị này để tình yêu chúng tôi giữ nguyên màu trắng tinh khiết. Để khi đến với nhau tôi tự tin. Tôi biết, con đường trước mặt của hai đứa đầy khó khăn, chỉ mong anh hãy giữ thật chặt tay tôi, đừng buông ra dù mọi chuyện có như thế nào. Tôi luôn nói với anh như vậy.
Nhưng người đời vẫn bảo "khổ vì một chữ tình" ấy. Chúng tôi chia tay không lý do, mọi người sẽ bảo đến nhanh đi cũng nhanh, tôi không nghĩ vậy, tự hỏi mình nhiều lần vì sao đến với anh? Là linh cảm của một người phụ nữ đã cho tôi biết anh như một nửa còn lại của tôi. Tôi cảm nhận được sự ấm áp, bình an khi gần anh, thấy lo lắng bất an khi không nhận được tin anh, sợ anh sẽ có chuyện gì không hay. Tôi từng hỏi có để vật chất vào tình cảm hay không? Nhưng quan điểm của tôi rất rõ ràng về chuyện này, tôi đã vượt qua rất nhiều cám dỗ từ khi trở thành mẹ đơn thân. Và ở ngưỡng này, khó khăn đến mấy tôi vẫn giữ được mình không bị lầm đường lạc lối.
Tôi rất tin anh, thấy được sự chân thành của anh. Cho đến khi chúng tôi mỗi người một hướng anh vẫn tôn trọng tôi, chưa đòi hỏi hay có bất kỳ hành động nào quá giới hạn dù chỉ là nắm tay. Anh hỏi tôi có ác cảm với những cử chỉ ấy không? Anh sợ lại làm tôi khó xử nên tôi tin anh là người rất nhạy cảm và chân thành. Nhạy cảm với nỗi đau của rất nhiều người khác, không riêng tôi. Mẫu người như anh chính là người cha tuyệt vời của các con tôi.
Tôi cũng nghĩ về tin nhắn nhầm của cô bạn, không hiểu chỉ là vô tình hay có ý trêu đùa? Hay anh thấy điều kiện kinh tế của tôi đang khá bấp bênh, hay vì chuyện riêng của gia đình tôi, hay anh cũng thấy anh đến với tôi nhanh quá? Hoặc do người cũ của anh sắp kết hôn? Tôi nghĩ anh đang hiểu lầm mình nhưng lại chẳng biết chính xác chuyện gì, càng không biết phải giải thích với anh ra sao. Chỉ thấy anh thay đổi tất cả các kế hoạch từ trước của 2 đứa, trở nên lạnh lùng, xa lạ. Tôi vẫn tự hỏi sao lại như thế. Vậy nghèo trong trường hợp này chắc là cái tội. Nếu vì điều này, tôi sẽ rất nhẹ nhàng để cả hai có thể ra đi. Tôi chỉ không bao giờ tin anh lại như vậy. Anh là mẫu người sống thiên về cảm xúc.
Tôi vẫn tự hỏi lý do anh không cho tôi biết vì sao chúng tôi phải rời xa nhau. Giờ chúng tôi có online khi làm việc, lướt qua nhau như chưa từng quen biết. Tất cả sự quan tâm đều không còn nữa. Tôi muốn nhắn, muốn hỏi anh và nhóc con có khỏe không. Anh có mệt khi chăm bé không? Bé đã biết cách đánh răng chưa nhưng lại chẳng thể, vì anh sẽ lạnh lùng không hồi đáp như chúng tôi chưa từng biết nhau vậy. Tôi không giận hờn hay trách móc gì anh tại thời điểm này, vẫn luôn nhắc lòng "Người gì đó ơi! Cảm ơn thử thách này đã cho em gặp anh. Để em lại có thể yêu thêm lần nữa".
Tôi không biết sẽ mất bao lâu để có thể quên được anh, mất bao lâu để cảm thấy an nhiên nếu hay tin anh lập gia đình. Phải chăng ông bà mình nói đúng lắm "Chạy Trời không khỏi nắng". Tôi đã tưởng tượng mình trong chiếc áo cô dâu sẽ như thế nào khi chúng tôi nói về dự định kết hôn, sẽ hạnh phúc thế nào khi được anh giữ chặt bàn tay gầy guộc này. Một lần nữa, tôi lại vuột mất chiếc áo cưới trong đời. Tôi tự hỏi "người gì đó của tôi" – nửa còn lại này cho đến bao giờ trong lòng anh sẽ quên hẳn hình bóng của tôi.
Hôm nay, tôi tự cho mình đôi phút quên đi trách nhiệm làm mẹ, cho tôi được nhớ và day dứt về anh thêm lần này nữa thôi. Để sau lúc này, tôi phải cố thật nhiều, thật bản lĩnh cùng con vượt qua giai đoạn khó khăn này. 
Hoa (Cỏ may)
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)